Ngay khoảnh khắc bị ánh mắt của cô khóa chặt, Bạch Kiến Nhân giống như nhìn thấy thần chết, giống như có một thanh lưỡi hái vô tình đang bay về phía ông ta, làm ông ta sợ đến mức toàn thân run lên giật mình.
“Tránh ra.”
Không bao lâu sau, vài tiếng bước chân từ xa đến gần.
Mấy người đang hóng chuyện nhường đường, để người nhà họ Tần chạy đến đi vào trong.
Tần Mộng Lan thấy người nhà mẹ đẻ đến, lập tức xông đến cửa, thấy cha mẹ, anh trai chị dâu và mấy đứa cháu đều đến, cười còn xấu hơn cả khóc: “Cha, mẹ.”
“Câm miệng.”
Tần Đức Xuân mang theo một đống lửa giận đi đến, ánh mắt khi nhìn về phía bà ta cực kỳ bực bội, nếu không phải ông ta sợ mất mặt thì hiện tại thật sự rất muốn thưởng cho bà ta mấy roi.
Nghĩ đến chuyện cái mặt già của mình sắp bị đứa con gái ngu ngốc này làm cho mất sạch, hiện tại còn bị một đứa nhỏ buộc đến đây mất mặt, ông ta tức giận đến mức bàn tay đều phát run.
Mấy người Cung Linh Lung đã ăn no rồi, đã buông chén đũa xuống, tùy ý liếc nhìn mấy người nhà họ Tần, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc Thục, cho bà ta một nụ cười khinh bỉ rõ ràng: “Thì ra bà chính là mẹ của Tần Mộng Lan à, ngày hôm qua gặp nhau cũng không thấy bà tự giới thiệu, tôi còn tưởng rằng bà chỉ là bà con của mụ già này thôi chứ.”
Triệu Ngọc Thục nhìn thấy cô là lập tức cảm thấy khó chịu, xụ mặt nói: “Bạch Linh Lung, chuyện của nhà cô đã chấm dứt từ ngày hôm qua rồi, hôm nay cô lại đến đây kiếm chuyện, có phải là hơi quá đáng quá rồi không?”
“Hôm nay tôi không hề đến đây kiếm chuyện, tôi đến đây chỉ để đòi lại đồ mà thằng ch.ó khốn nạn họ Bạch này lấy mà thôi, cho nên hiện tại tôi mới mời mấy người đến đây, cho mấy người nhìn thấy rõ gương mặt thật của tên rác rưởi cặn bã này.”
Cung Linh Lung nói xong lập tức đứng lên, nhìn về phía hai cha con Tần Đức Xuân, cũng không chào hỏi bọn họ: “Tôi cũng không muốn hỏi rõ ràng thân phận của mấy người là gì, càng không có hứng thú biết, còn chuyện con gái Tần Mộng Lan nhà mấy người lêu lổng ngoại tình với tên chó đẻ cặn bã này, tôi cũng không có hứng thú truy cứu gì cả.”
“Hiện tại mẹ của tôi đã ly hôn với tên chó khốn nạn họ Bạch này rồi, ông ta muốn kết hôn với ai thì đó là tự do của ông ta, hôm nay tôi không phải cố ý đến đây kiếm chuyện phá hư chuyện tốt của con gái mấy người, tôi thật sự chỉ đến đây đòi một thứ mà thôi.”
“Tôi đoán có lẽ mấy người cũng chỉ mới biết được phẩm hạnh đạo đức mặt ngoài của tên chó khốn nạn họ Bạch này mà thôi, tôi cũng không phải muốn vả mặt mấy người, mà chỉ là cho mấy người nhìn thấy rõ gương mặt thật của ông ta, cũng làm cho Tần Mộng Lan nhìn thấy rõ rốt cuộc thì thằng ch.ó họ Bạch rác rưởi này có xứng để bà ta gả đi hay không.”
Nói xong, cô xoay người nhìn về phía phòng ngủ, nhấc tay vươn ngón trỏ: “Thằng chó họ Bạch rác rưởi kia, tôi lại cho ông suy nghĩ thêm một phút nữa, nếu ông không trả đồ lại cho tôi, hôm nay tôi sẽ vạch trần toàn bộ gốc gác của ông ra.”
“Bắt đầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-130.html.]
Lục Tĩnh Xuyên nâng cổ tay lên, làm trợ lý tính giờ cho cô.
Người nhà họ Tần đều xụ mặt âm u nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt của người nào cũng đều sắc bé âm u, nhìn chằm chằm vào Bạch Kiến Nhân đang lộ ra vẻ mặt hoảng loạn không thèm chớp mắt.
Cho dù Tần Mộng Lan có ngu hơn nữa thì hiện tại cũng đã phát hiện được không đúng, thấy ánh mắt Bạch Kiến Nhân cứ lập lòe mãi không ngừng, bừng tỉnh hiểu được những lời ông ta nói lúc nãy đều là lừa bà ta, ông ta thật sự lấy đi thứ gì đó của Bạch Thủy Tiên.
Nghĩ đến đã đến giờ phút này mà ông ta còn lừa gạt bà ta, tùy ý để hai người kia phá hủy tiệc cưới của bọn họ, bà ta giận sôi máu, tiến lên đánh ông ta: “Bạch Kiến Nhân, rốt cuộc thì anh đã lấy cái gì, anh mau trả cho con nhỏ đó đi, sau đó để bọn họ rời đi, nhanh lên.”
“Anh không có lấy.”
Bạch Kiến Nhân sống c.h.ế.t không chịu thừa nhận, còn mất kiên nhẫn đẩy bà ta ra: “Nó cố ý tìm cớ đến đây kiếm chuyện gây sự, em đừng có trúng kế của nó.”
“Ha.” Cung Linh Lung cười châm biếm.
“Ba mươi giây.”
Lục Tĩnh Xuyên lạnh nhạt công bố thời gian.
Lúc này Tần Mộng Lan bắt đầu có dự cảm chẳng lành, bà ta cứ có cảm giác hôm nay sắp sửa xảy ra chuyện lớn, hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng, trốn ra sau lưng cha mẹ, vội vàng phủi sạch mối quan hệ: “Tao không có lấy cái gì của mẹ mày hết, mẹ mày mất cái gì thì đi vô trong đó mà đòi đi.”
Ngày hôm qua bà ta bị Cung Linh Lung tát mười cái, đã để lại ám ảnh cực lớn trong lòng Tần Mộng Lan, bà ta sợ hãi bàn tay tàn nhẫn kia lại đánh vào mặt mình lần nữa.
“Mộng Lan!”
Bạch Kiến Nhân thấy bà ta bỏ ông ta chạy trốn một mình ngay thời khắc quan trọng này, ánh mắt cũng lạnh đi, nhưng hiện tại ở trước mặt người nhà họ Tần, ông ta cũng không dám làm bậy cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt cục tức và nỗi oán hận này vào lại trong bụng.
Cung Linh Lung thấy lúc này Tần Mộng Lan lại phản bội, lạnh lùng cười mỉa: “Nếu bà đổ hết mớ nước trong đầu mình ra sớm hơn thì mặt mũi của nhà họ Tần mấy người đã không bị người ta dẫm đạp rồi.”
Tần Mộng Lan bị một đứa con gái nhỏ tuổi hơn mình mắng, sắc mặt tồi tệ đến mức phấn nền cũng che giấu không được.
Bà ta cũng rất muốn cãi lại, nhưng chạm đến ánh mắt lạnh như băng của cha mẹ, lời nói đã đến bên miệng lại bị nghẹn trở về.