“Loảng xoảng!”
Kéo rơi xuống đất, Tần Mộng Lan lập tức nhặt kéo lên cầm chặt trong tay.
Có thể nói sự việc ngày hôm nay đã đả kích rất lớn đến bà ta, nghĩ đến chuyện người đàn ông trước mặt mình lại là một tên thái giám không thể giao hợp, nghĩ đến những hình ảnh mà bà ta từng chơi bời lêu lỏng với ông ta, còn có những lời mắng chửi chê trách của ông ta nói với bà ta, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, ngay khoảnh khắc đó, mọi lý trí đều biến mất sạch sẽ.
“A!”
Bà ta vô cùng tàn nhẫn cầm cây kéo sắc bén đ.â.m thẳng xuống.
Máu tươi phun trào, tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“A!”
Ngay lúc ông ta đau đến cuộn tròn người lại, Tần Mộng Lan cầm kéo đ.â.m thẳng vào sau lưng của ông ta, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng đ.â.m mạnh liên tục vào lưng ông ta.
“Mau kéo nó ra.”
Hai vợ chồng Tần Đức Xuân hét toáng lên, mấy đứa con cháu nhà họ Tần vội xông lên, dùng sức lôi kéo Tần Mộng Lan đang điên điên khùng khùng.
Mà bên ngoài còn có không ít hàng xóm chưa đi xa, nghe được tiếng kêu thảm thiết đều xông đến, thứ đập vào mắt bọn họ chính là Bạch Kiến Nhân nằm ở trong vũng máu, vách tường xung quanh đều b.ắ.n đầy m.á.u tươi, trong tay Tần Mộng Lan còn cầm theo một cây kéo dính đầy máu, lúc này bà ta còn đang điên cuồng thét ầm lên, tức giận mắng chửi.
Ngay sau đó, Bạch Kiến Nhân đã bị thương nặng hôn mê được nhanh chóng đưa đến bệnh viện, người nhà họ Tần cũng đuổi theo sau.
Trên đường đi Tần Mộng Lan còn điên điên khùng khùng la to: “Tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày, đồ thái giám c.h.ế.t tiệt, mày muốn dùng tự sát để uy h.i.ế.p chúng tao đúng không, tao chiều theo ý mày, mày đi c.h.ế.t đi cho tao…”
“Cốc cốc…”
Cửa phòng bệnh bị gõ vang, Lục Tĩnh Xuyên đứng dậy đi mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-137.html.]
Người đứng ngoài cửa là Lý Sùng, cậu ta lên tiếng chào hỏi: “Anh Tĩnh.”
“Vào đi.” Lục Tĩnh Xuyên mở cửa ra.
Lý Sùng đi theo vào trong, thấy Tống Thao cũng đang ở đây, còn đang ăn cơm, Cung Linh Lung thì bưng chén ngồi bên cạnh giường bệnh đút cơm cho mẹ mình, đầu tiên là lễ phép chào hỏi: “Chào dì, con tên là Lý Sùng, là bạn của Thao.”
“Chào con, Tiểu Lý, con ngồi đi.” Bạch Thủy Tiên cười nhạt, hỏi cậu ta: “Tiểu Lý, con ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn.”
Lúc nãy Lý Sùng vội vàng chạy đến đây báo cáo tình hình tiếp theo, còn chưa kịp ăn cơm.
“Chỗ tôi còn có một phần dư nè, cậu ăn chúng luôn đi.”
Tống Thao lấy hộp cơm đặt trên đầu tủ đưa cho cậu ta, cơm trưa này là do Cung Linh Lung mua từ tiệm cơm quốc doanh đóng gói về, vốn dĩ là mua luôn một phần cho đồng chí công an, nhưng cô ấy có việc cần phải quay về đồn công an gấp, không ở lại ăn cơm.
Lý Sùng cũng không khách sáo với bọn họ, cầm hộp cơm lập tức thông báo ngay cho bọn họ biết: “Hai người vừa mới đi không được bao lâu thì nhà họ Tần lại cãi vã đánh nhau với Bạch Kiến Nhân tiếp, nhà họ Tần buộc bọn họ ly hôn, Bạch Kiến Nhân dùng tự sát uy h.i.ế.p bắt người nhà họ Tần cho ông ta năm vạn thì ông ta mới đồng ý ly hôn.”
“Kết quả Tần Mộng Lan nổi điên cướp cây kéo trong tay ông ta, đ.â.m lung tung lên người tên này, toàn thân toàn là lỗ thủng đầy máu, mới vừa được đưa đến bệnh viện thành phố cấp cứu rồi.”
“Tôi đi theo từ nhà đến nơi này, toàn thân Bạch Kiến Nhân toàn là máu, quần áo đều sũng nước, chỗ bị thương nặng nhất chính là đùi phải và phần lưng, lưng bị đ.â.m mười mấy nhát, đã hôn mê bất tỉnh rồi, cũng không biết là có còn cứu được không nữa.”
Thấy sau đó còn có nhiều chuyện như thế diễn ra, Tống Thao vội hỏi: “Không có ai đi báo công an à?”
“Đã có người đi báo công an rồi, hiện tại người nhà họ Tần đều chạy theo đến bệnh viện hết rồi, Tần Mộng Lan cũng có mặt, trong tay bà ta còn cầm theo kéo, ngoài miệng cứ liên chửi rủa thái giám c.h.ế.t tiệt, mày muốn tự sát thì tao chiều theo ý mày gì đó.”
Lý Sùng nói đến đây, hơi tạm dựng lại, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, lặng lẽ nói với bọn họ: “Có lẽ lúc mới bắt đầu đ.â.m Tần Mộng Lan và vì giận quá không khống chế được, nhưng hiện tại là đang giả vờ, trên đường đi đến đây tôi có thấy mẹ bà ta lén nói gì đó với bà ta, hiện tại bà ta đang cố ý giả điên để trốn tội.”
“Chó cắn chó, miệng dính đầy lông, đây là hai con ch.ó dữ, dính lông thôi sao đủ chứ, kiểu gì cũng phải xé một miếng thịt xuống.” Cung Linh Lung lại khá hài lòng về sự phát triển của những chuyện tiếp theo này.