THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Cung Linh Lung cũng không biết trong lòng bà đang suy nghĩ cái gì, hiện tại đang cẩn thận cảm nhận cái vòng này, chia sẻ tin tức tốt mà cô phát hiện được trong ý thức cho bà.

“Mẹ, hiện tại con đã khế ước với vòng cổ, có thể đi vào bên trong vòng cổ này.”

“Trong vòng cổ có một cái không gian, có một mảnh đồng ruộng, chỉ có điều diện tích không lớn lắm.”

“Lúc nãy truyền thừa vừa mới nói cho con, diện tích trong không gian sẽ thay đổi theo công đức, con làm việc thiện càng nhiều thì không gian sẽ càng lúc càng lớn, truyền thừa vòng cổ cũng sẽ càng lúc càng ổn định.”

Lúc này đến lượt Bạch Thủy Tiên giật mình hết hồn: “Không gian? Đồng ruộng?”

“Dạ.”

Hiện tại Cung Linh Lung rất muốn đi vào trong đó xem thử, vội vàng đứng lên: “Mẹ, con tắt đèn rồi chui vào trong không gian xem thử, lại thử xem có thể dẫn mẹ đi vào cùng hay không.”

“Được rồi, con mau tắt đèn đi.” Hiện tại Bạch Thủy Tiên vô cùng kích động.

Vừa tắt đèn xong, Cung Linh Lung quay về mép giường, kích động nói: “Mẹ, để con thử một chút.”

“Được rồi.”

Cô khẽ nói thầm một tiếng “đi vào”, cơ thể Cung Linh Lung lập tức biến mất khỏi tầm mắt.

Bạch Thủy Tiên thấy cô đi vào, kích động đến mức chắp tay trước ngực, khẽ nỉ non nói: “Linh Lung, đi vào, đi vào.”

Cung Linh Lung đạp lên đất đen trong không gian, hưng phấn la to, kích động hò hét trong lòng: “Mình cũng giống như những đồng bào xuyên không khác, cũng có được bàn tay vàng không gian thần kỳ.”

Cô nhìn thoáng qua trong không gian, diện tích đồng ruộng tạm thời chỉ khoảng một mẫu, không khí trong không gian có hơi khác với thế giới bên ngoài, cô cũng không thể nói rõ không khí này như thế nào, hít sâu một hơi, cảm giác toàn thân vô cùng dễ chịu, giống như hít thở tiên khí vậy.

Chờ cô chạy ra ngoài, Bạch Thủy Tiên lập tức túm chặt lấy tay cô, kích động hỏi: “Linh Lung, sao nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-143.html.]

“Mẹ, trong không gian rất bình thường, có một mẫu đất, không có thứ gì khác, nhưng mà bầu không khí rất đặc biệt, con thử dẫn mẹ đi vào xem thử.” Cung Linh Lung nói xong lại nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, nói thầm “đi vào”, hai mẹ con cùng nhau biến mất tại chỗ.

Khung cảnh thay đổi, khi Bạch Thủy Tiên đặt chân lên mặt đất mềm xốp, bà lại cảm thấy có chút hốt hoảng, dùng giọng nói rất nhỏ hỏi: “Linh Lung, chúng ta đi vào rồi hả?”

“Đã vào rồi.”

Cung Linh Lung buông tay bà ra, cười nói: “Mẹ, nơi này là không gian, người ngoài không thể điều tra được nơi này, mẹ có thể nói chuyện bình thường rồi.”

Lúc này Bạch Thủy Tiên mới phản ứng lại, nhìn xung quanh một vòng, thấy chỉ có một miếng đất, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác, cười nói: “Linh Lung, chúng ta nhanh chóng trồng trọt trên mảnh đất này đi, chờ thu hoạch lương thực trái cây gì đó rồi, lại cầm đi quyên tặng cho người cần chúng nó, như thế cũng coi như là làm việc thiện tích góp công đức.”

Cung Linh Lung gật đầu, cũng có chút sốt ruột muốn thử xem sao, nói với bà: “Mẹ, hiện tại vẫn còn khá sớm, con đi ra ngoài tìm mua hạt giống, tối nay trồng thử luôn.”

“Được rồi, đi đi.”

Bạch Thủy Tiên chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Cung Linh Lung lại kéo tay bà nói: “Mẹ, mẹ có phát hiện không khí ở nơi này khá đặc biệt không?”

Lúc nãy Bạch Thủy Tiên cũng không để ý đến, lúc này mới cẩn thận cảm giác, có chút cảm xúc nói: “Hình như ở lại nơi này khá thoải mái, có cảm giác như ngâm mình trong nước thuốc.”

“Con cũng có cảm giác này.”

Cung Linh Lung cũng có cảm giác giống như bà, cười nói: “Không gian sẽ có điểm đặc biệt của riêng nó, chúng ta cứ từ từ tìm hiểu sau.”

“Được rồi, đi ra ngoài đi.”

Hai mẹ con quay về phòng bệnh, dừng lại ở vị trí đã biến mất lúc nãy.

Bạch Thủy Tiên lập tức nói với cô: “Linh Lung, bên ngoài đã tối rồi, con cũng đừng đi quá xa, tìm đại một chút hạt giống gì đó thử trước, chờ sáng mai lại đi mua nhiều thêm mấy hạt giống khác.”

“Được rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi