Bạch Thủy Tiên chỉ đứng nhìn hai phút đã lập tức quay về phòng, quay về giường ngồi xuống chậm rãi lột nhân hạt thông, thong thả ung dung ăn từng hạt từng hạt mộ.
Tống Thao cũng đi vào phòng theo, thấy khi bà ăn uống động tác vô cùng ưu nhã, hành vi cử chỉ đều mang theo khí chất của con gái nhà giàu, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh bà, cười nói chuyện phiếm: “Dì, con cảm thấy dì có khí chất thật đó, có phải từ nhỏ dì đã được dạy dỗ học tập rất nhiều rồi không?”
Nói đến đây, Bạch Thủy Tiên hơi cười nhạt nói: “Đúng vậy, từ nhỏ dì đã đi theo các anh trai đi học, thành tích học tập cũng khá tốt, năm năm mươi vào đại học, học ngành Đông y dược.”
Tống Thao lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Dì là sinh viên hả?”
“Ừ, ba anh em nhà dì đều là sinh viên, chỉ có mình dì học y thôi. Anh cả của dì tốt nghiệp trường đại học Võ, anh hai là sinh viên cao cấp của Hoa Thanh, dì là sinh viên tốt nghiệp của học viện Kinh y quốc lập.
Tối hôm qua Bạch Thủy Tiên cũng đã nói chuyện này với con gái rồi, nói khá kỹ càng tỉ mỉ với cô, nhưng nói với Tống Thao thì chỉ nói sơ bộ mà thôi.
Tống Thao nghĩ đến bà là sinh viên, mấy năm nay lại gặp phải hoàn cảnh vô cùng thê thảm, còn có chuyện nhà mẹ đẻ của bà nữa, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhẹ nhàng nói: “Dì, tình trạng hiện tại của đông y không được tốt lắm, chắc là dì cũng hiểu biết được đôi chút, mấy năm nay phương diện này bị chèn ép rất nặng nề, những giáo sư, bác sĩ đông y đều bị sung quân đến nông trường, hiện tại dì khôi phục ký ức, nhưng tạm thời đừng làm lại nghề cũ.”
Bạch Thủy Tiên cười gật đầu, nụ cười vô cùng phức tạp, thở dài nói: “Dì cũng đã gần hai mươi năm không tiếp xúc rồi, mấy thứ học được cũng sắp quên hết.”
“Dì, tạm thời buông bỏ chuyện quá khứ đi, hiện tại chuyện dì cần làm chính là nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể, dưỡng thương cho lành hẳn, chờ thêm một đoạn thời gian nữa lại cùng chị dâu đến thành phố Hán, sống cuộc sống thoải mái nhà nhã với anh họ và chị dâu họ.” Tống Thao khuyên nhủ bà.
“Ừ, mấy năm nay dì cứ luôn bận bận rộn rộn không ngừng nghỉ, ngoại trừ nuôi lớn Linh Lung ra thì không thu hoạch được cái gì, hiện tại sống lại một lần nữa, đúng là cũng nên sống một cuộc sống khác biệt.” Bạch Thủy Tiên cảm thán.
“Dì, dì một thân một mình nuôi lớn chị dâu, còn dạy dỗ chị ấy trở thành một người xuất sắc như thế, cũng đã rất đáng gờm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-149.html.]
Bọn họ ở trong phòng nói chuyện, người nhiều chuyện ở bên ngoài cũng lần lượt giải tán, mà Tần Mộng Lan đang ngồi cạnh cửa phòng bệnh gào khóc cũng tranh thủ lúc không ai chú ý đến mình, lén lút chạy đến cửa sau bệnh viện.
Không bao lâu sau, bà ta xách theo một bình đựng đầy nước tiểu quay về, nhìn kỹ sẽ thấy trong bình đã đầy ắp.
“Nè, bà làm cái gì đó?”
Y tá phụ trách phòng bệnh chăm sóc đặc biệt mới đi ra ngoài rót nước, lại quay về phòng bệnh thì thấy cửa đã bị mở ra, đẩy cửa đi vào lập tức thấy Tần Mộng Lan đang xách theo một bình nước tiểu, điên điên khùng khùng liều mạng đổ vào trong miệng của Bạch Kiến Nhân, làm y tá sợ đến mức luống cuống.
Y tá vội vàng xông vào cướp bình nước tiểu kia đi, nhưng cô ấy đã vào hơi muộn, ông ta đã bị đổ không ít nước tiểu vào miệng, trên đầu trên mặt cũng bị đổ không ít.
“Ha ha… ha ha…”
Tần Mộng Lan điên điên khùng khùng cười to, quơ tay múa chân giống như một mụ điên.
Lúc nãy Bạch Kiến Nhân còn đang hôn mê, nhưng lại bị Tần Mộng Lan rót nước tiểu tỉnh lại, ông ta theo bản năng giơ tay muốn phản kháng, nhưng toàn thân vô lực không phải là đối thủ của bà ta, trơ mắt nhìn mụ điên này nhét bình nước tiểu vào trong miệng ông ta.
Ông ta khá quen thuộc với mùi khai buồn nôn của nước tiểu, lúc này chúng nó đang tràn ngập cổ họng và mũi của ông ta, buồn nôn đến mức làm ông ta không thở nổi.
Thấy ông ta trợn trắng mắt, liên tục nôn khan, Tần Mộng Lan giống như đã báo được thù lớn, cười đến sung sướng lại điên khùng.
Trong lúc bà ta bị đồng chí của bộ phận bảo vệ lôi ra ngoài, bà ta vẫn còn đang la to: “Đồ thái giám c.h.ế.t tiệt, ông thích uống nước tiểu, cho rót cho ông một bình nước tiểu, cho ông uống đã luôn.”