Bạch Thủy Tiên nghe thế rất vui vẻ, cũng lập tức nói cho cô biết tin tức mà bà hỏi thăm được từ Tống Thao.
Biết trong thành phố Đàm còn có ba trại trẻ mồ côi và một khu vực chăm sóc cho thương binh già, người ở nơi này đều là những binh lính lớn tuổi không nhà để về, bơ vơ không nơi nương tựa, trong lòng Cung Linh Lung cũng đã có kế hoạch: “Mẹ, con biết rồi, chờ mẹ xuất viện, con lại đưa cho bọn họ thêm ít lương thực và tiền bạc.”
“Linh Lung, còn có một con gà mái già đang nuôi ở nhà thằng Thao đúng không?” Bạch Thủy Tiên lại hỏi.
“Dạ, tạm thời nuôi ở sân sau nhà dì, nuôi nhốt trong lồng sắt.”
“Linh Lung, con bỏ con gà mái già kia vào trong không gian nuôi đi, sau đó con lại đi mua một ít trứng gà, mà đi lựa ít trứng thụ tinh về ấp, sau này chúng ta đến chỗ Tĩnh Xuyên rồi cũng không cần đi ra ngoài mua trứng gà ăn nữa.”
Hiện tại Bạch Thủy Tiên đã bắt đầu lên kế hoạch, hai mẹ con bọn họ đi qua đó đều không có công việc để làm, trong nhà chỉ có một mình con rể đi làm kiếm tiền, bình thường trong nhà lại chi tiêu không ít tiền, hai người bọn họ phải trồng nhiều rau củ quả hơn, lấy rau củ quả và trứng gà trong không gian ra để bù trừ, có thể giảm bớt áp lực chi tiêu hằng ngày.
“Mẹ, con gà mái già này là con cố ý mua về hầm canh bồi bổ cho mẹ, mẹ xuất viện con lập tức g.i.ế.c cho mẹ ăn ngay, sau này con lại đi ra ngoài mua con gà mái về ấp gà con là được rồi.”
“Đừng đi mua.”
Mấy năm nay Bạch Thủy Tiên đã sống tiết kiệm quen rồi, mấy ngày nay ba bữa cơm mỗi ngày đều ăn các thức ăn đầy đủ dinh dưỡng, bà tự cảm giác cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, lại nhỏ giọng nói: “Không khí bên trong không gian có thể chữa trị miệng vết thương, sau này mẹ đi vào đó ở thường xuyên hơn, miệng vết thương sẽ khôi phục lại rất nhanh.”
“Còn chuyện điều trị cơ thể, chúng ta cứ từ từ mà làm, đây không phải là việc điều trị năm ba bữa ngắn ngủi là xong. Chờ xuất viện rồi, mẹ sẽ tự kê đơn thuốc, con đi mua thuốc đông y về cho mẹ bổ dưỡng là được rồi.
“Vậy được rồi, con nghe lời mẹ.”
Lúc này Cung Linh Lung đã lên kế hoạch rồi, dự tính sẽ nuôi thêm ít gà vịt trong không gian, lại trồng thêm ít bắp và rau quả nuôi nấng, sau này muốn ăn thì cứ việc g.i.ế.c một con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-152.html.]
Nói làm là làm ngay, Cung Linh Lung đi ra ngoài mua sắm đồ đạc, để mẹ ở trong phòng bệnh ngủ trưa, bảo bà khóa trái cửa phòng lại.
Vì không cho người ngoài nhận ra được, Cung Linh Lung trốn vào trong không gian thay một cái áo bông cũ, dùng khăn quàng cổ cũ quấn c.h.ặ.t đ.ầ.u và mặt lại, đến cửa hàng quốc doanh và cung tiêu xã mua sắm hàng hóa, mất gần hai tiếng đồng hồ mới có thể mua đầy đủ hết mọi thứ mà cô cần.
Lúc cô quay về phòng bệnh thì Bạch Thủy Tiên đã tỉnh ngủ, hai mẹ con cùng nhau đi vào không gian, cùng nhau ra tay thu hoạch hết mớ ớt cay đã chín đỏ.
Kiếp trước Cung Linh Lung chưa từng làm việc đồng áng, nhưng nguyên chủ lại là người làm việc nhà nông chuyên nghiệp, có ký ức của nguyên chủ hướng dẫn, cô làm việc cũng coi như thuận buồm xuôi gió, chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ đã nhanh nhẹn làm xong mọi việc.
Bạch Thủy Tiên cũng là một người không chịu ngồi yên, giúp cô bỏ hết toàn bộ hạt thóc chín vào trong túi, khoai lang đỏ và khoai tây đều đã được cất giữ cẩn thận, sau đó lại trồng mới lần nữa.
Hai người bọn họ ra khỏi không gian không được bao lâu, Lục Tĩnh Xuyên đưa cơm chiều đến cho bọn họ, hôm nay anh đến khá sớm, là mì trộn khá đơn giản, trộn chung với thịt bằm xào ớt mà cô mới làm hồi chiều.
“Mẹ, Linh Lung, tối nay con phải đi giúp đỡ đồn công an ra quân bắt người, hiện tại ăn tạm cái này, nếu chưa no thì lại đến nhà ăn mua thêm.”
“Con có việc bận thì cũng không cần nấu cơm mà, chúng ta đến nhà ăn mua đồ về là được rồi.”
Cung Linh Lung nhanh chóng mở hộp cơm ra giúp anh, đưa phần nhiều hơn cho anh nói: “Anh mau ăn đi, ăn xong rồi lập tức đi làm việc, nhớ bảo vệ tốt bản thân của mình, đừng làm mình bị thương.”
Được vợ quan tâm, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên vô cùng ấm áp, chủ động nói cho cô: “Em đừng lo cho anh, hành động tối hôm nay không có nguy hiểm gì cả, chỉ có điều số lượng người cần bắt giữ hơi nhiều, cho nên anh mới đi giúp thôi.
Lúc trước cô đã chứng kiến anh đánh nhau giỏi đến cỡ nào, một mình anh có thể bằng mười người công an, cô cũng không lo lắng cho sự an toàn của anh.
Tối nay Lục Tĩnh Xuyên có việc phải làm, Cung Linh Lung cũng không rảnh rỗi, chờ trời tối đã chạy đến hai trại trẻ mồ côi, tặng hơn phân nửa số lương thực mà cô cướp được từ chỗ tên khốn nạn rác rưởi họ Bạch kia, hơn phân nữa lương thực còn dư lại thì cô dự định sẽ đưa đến trại trẻ mồ côi khác và nơi cưu mang các thương binh lớn tuổi.