“Tần Mộng Lan cũng là một người rất ác độc.”
Ngay từ đầu Cung Linh Lung còn cho rằng bà ta muốn trả thù cũng sẽ chỉ cho ông ta ăn phân mà thôi, không ngờ bà ta còn đổ nước sôi vào miệng, cô nhíu mày khẽ nói với mẹ: “Sao con cứ có cảm giác giống như bà ta muốn g.i.ế.c người diệt khẩu vậy?”
“Chắc là có động cơ gì đó đi.”
Bạch Thủy Tiên cũng nghĩ như thế, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói: “Dượng của con đã bắt đầu sắp xếp hành động, tối hôm qua còn bảo Tĩnh Xuyên đi đến đồn công an hỗ trợ bắt người, hành động lần này chắc chắn là rất lớn, có lẽ nhà họ Tần đã nghe được phong thanh gì rồi. Lúc này có lẽ bọn họ đã bị theo dõi, không dám đi ra ngoài diệt khẩu bịt miệng ông ta, chỉ có thể sai khiến Tần Mộng Lan ra tay.”
“Có lẽ là thế thật.”
Cung Linh Lung không hề thương hại tên chó rác rưởi họ Bạch kia chút nào, ông ta chắc chắn đã giúp nhà họ Tần làm rất nhiều chuyện xấu xa thất đức, báo ứng hiện tại chắc chắn còn không phải là kết cục cuối cùng.
Tạm thời gác chuyện tên chó rác rưởi kia sang một bên, lúc nãy bọn họ vừa mới bận rộn chuyện khác, còn chưa kịp ăn sáng, Cung Linh Lung vội vàng chạy về phòng lấy hộp cơm, chạy đến nhà ăn mua cháo trắng, bánh rán và trứng gà về lấp đầy bụng.
Hai mẹ con vừa mới ăn sáng xong, Cung Linh Lung rửa sạch sẽ hộp cơm, quay về phòng bệnh đã nhìn thấy Lục Tĩnh Xuyên đi đến.
“Linh Lung.”
Lục Tĩnh Xuyên vừa mới nhìn thấy cô đã mỉm cười.
Thấy anh vẫn còn mặc quần áo giống như ngày hôm qua, trên quần áo dính rất nhiều vết bùn, giày cũng bị nước bùn dính ướt sũng, vội hỏi: “Tối hôm qua anh đều đi giúp đỡ bắt người sao? Bận đến bây giờ mới xong à?”
“Ừ, hành động suốt đêm tạo ra ồn ào huyên náo khá lớn, có người nghe được phong thanh gì đó, đêm hôm đã bỏ trốn vào trong núi, anh phải dẫn theo người vào núi tìm kiếm suốt một đêm.”
Tối hôm qua Lục Tĩnh Xuyên lập được công lớn, nếu không phải anh ra tay giúp đỡ, dùng bản lĩnh điều ta chuyên nghiệp tìm kiếm được nơi đào phạm ẩn thân, có khả năng cao là hành động lần này sẽ để sổng mất một con cá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-157.html.]
Cung Linh Lung không hỏi chi tiết kỹ càng, kéo anh ngồi xuống nghỉ ngơi: “Em đi mua bữa sáng về cho anh, anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, cô cũng không cho anh có cơ hội nói chuyện, cầm hộp cơm chạy thẳng ra ngoài.
“Tĩnh Xuyên, ăn sáng xong lại về, hôm nay mẹ còn chưa làm thủ tục xuất viện nữa, các bác sĩ vừa mới đi làm, hiện tại còn đang xử lý chuyện của Bạch Kiến Nhân.” Bạch Thủy Tiên vừa dọn dẹp hành lý vừa kể cho anh nghe chuyện diễn ra trong ngày hôm nay.
Cung Linh Lung mua cho anh một chén mì trứng, còn có bánh quẩy và màn thầu, con trai ăn uống rất khỏe, tối hôm qua lại làm việc suốt đêm, cô cố ý mua cho anh thêm thật nhiều món ăn chắc bụng để anh ăn cho no.
“Anh Tĩnh, anh ngồi đây ăn đi, em đi làm thủ tục xuất viện.”
Thấy cô sốt ruột chạy tới chạy lui, mới sáng sớm đã giúp người khác chạy xoành xoạch mãi, Lục Tĩnh Xuyên vội nói: “Linh Lung, đừng có sốt ruột, cứ từ từ thôi.”
“Chúng ta làm thủ tục xong sớm, về nhà dì sớm, anh cũng có thể quay về nghỉ ngơi sớm hơn.” Cung Linh Lung nói xong lập tức chạy đi.
Cô vừa mới rời đi không được bao lâu, chồng của người phụ nữ mang thai kia lại đến thăm, đằng sau còn dẫn theo hai vợ chồng già ăn mặc mộc mạc lại gọn gàng, trong tay còn xách theo quà tặng, bọn họ đi vào trong phòng cảm ơn Bạch Thủy Tiên, kiên quyết nhét mớ quà tặng cảm ơn bọn họ mới vội vàng mua được vào trong túi hành lý của bà.
“Đồng chí Bạch, con gái của chị đâu rồi?” Người đàn ông kia hỏi.
“Hôm nay tôi sẽ xuất viện, con bé đi làm thủ tục xuất viện cho tôi rồi.”
“Chuyện ngày hôm nay thật sự rất biết ơn cô ấy, nếu không có cô ấy giúp đỡ, chưa chắc tôi có thể bắt được người phụ nữ kia. Lúc nãy tôi chỉ lo bắt bà ta đến đồn công an, còn chưa kịp cảm ơn cô ấy nữa.”
Hôm nay nếu không có hai mẹ con bọn họ hỗ trợ cứu người và bắt người, gia đình êm ấm hạnh phúc của anh sẽ sẽ tan vỡ, đương nhiên phải gặp mặt nói lời cảm ơn trực tiếp rồi.
“Không cần phải cảm ơn, thật ra ngày hôm nay hai người vô duyên vô cớ chịu tội, cũng có chút liên quan đến chúng tôi.” Ngay sau đó Bạch Thủy Tiên nói ra đầu đuôi mọi chuyện cho bọn họ nghe.