Một giờ rưỡi, người đàn ông trung niên cao to hẹn mua bán với Bạch Lão Đại đến rất đúng giờ, ba người bạn khác của ông ấy cũng đi theo cùng.
Bọn họ rất hài lòng với căn nhà này, bên phía Bạch Lão Đại lại cần bán lấy tiền mặt gấp, lúc trước đã thương lượng xong giá cả, các loại đồ nội thất trong nhà đều sẽ không bị đúng đến, nhóm người này thật lòng muốn mua căn nhà này, lại quan sát lầu trên lầu dưới lần cuối, xem xong mới bắt đầu nói đến chuyện chính.
“Cái gì? Mấy người không có giấy chứng nhận bất động sản à?”
Lúc chuẩn bị trả tiền, người mua bảo ông ta lấy giấy chứng nhận bất động sản ra, chờ ông ấy đưa tiền xong sẽ lập tức đến cục quản lý nhà đất để làm thủ tục sang tên, nhưng Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa lại chưa từng nghe đến cái giấy chứng nhận bất động sản này lần nào, cũng không có.
“Anh trai, căn nhà này là của em trai tôi, hiện tại nó đang nhập viện ở bệnh viện, nó bị thương nặng lắm, cần gấp tiền để cứu mạng, cho nên mới bảo chúng tôi bán gấp căn nhà này đi cho nó.”
“Giấy chứng nhận bất động sản của căn nhà này ở trong tay của nó, mấy người cứ đưa tiền cho tôi trước, tôi lại dẫn mấy người đến bệnh viện tìm nó lấy giấy chứng nhận, sau đó lại đi làm thủ tục.
Gặp phải chuyện lớn này, đầu óc Bạch Lão Đại trở nên thông minh được một lần, ông ta vội vàng lôi Bạch Kiến Nhân ra làm cớ, để tránh cho bọn họ nghi ngờ, ông ta còn giải thích tiếp: “Căn nhà này không phải của chúng tôi, chúng tôi chỉ bán thay em trai, dù sao thì những thủ tục sau đó cũng còn cần nó đi làm với mấy người, mấy cái chuyện ký tên này nọ đều cần em trai tôi đích thân đi mới được.”
Người mua nghĩ như thế cũng có lý, đang định nói chuyện thì ngoài sân lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai đến thế này?”
Trong lòng Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa quýnh lên, sắc mặt cả hai đều thay đổi kịch liệt, lập tức luống cuống tay chân.
“Có người đến, hai người mua đi mở cửa đi.”
Người mua thấy sắc mặt của bọn họ không đúng lắm, còn ngồi yên không nhúc nhích, ông ta lập tức đứng lên: “Đừng có nói là mấy người còn có chuyện gì lừa gạt chúng tôi nữa đó nha?”
“Không, không có.” Lý Thúy Hoa hoảng hốt nhảy cẫng lên.
Ngoài miệng bà ta nói không có, nhưng biểu cảm hiện tại lại bán đứng bà ta, người mua lập tức thay đổi sắc mặt ngay: “Bà đang lừa dối tôi, đang muốn chơi chúng tôi đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-171.html.]
“Không có, không có, anh trai à, làm gì có chuyện đó chứ.”
Bạch Lão Đại tỉnh táo hơn Lý Thúy Hoa một chút, vội vàng nói dối trấn an bọn họ: “Không nói dối gì mọi người, em trai tôi ở bên ngoài gây sự bị người ta đánh bị thường, lần này chắc lại là người đến kiếm chuyện.”
“Nói như thế, nhà mấy người có nhiều chuyện rắc rối thật đó, chúng tôi không mua căn nhà này nữa.” Người bạn đứng đằng sau người mua mở miệng nói.
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ muốn mua một căn nhà để ở mà thôi, không muốn chọc phải mấy chuyện lộn xộn này.” Một người khác cũng tán thành không mua nữa.
“Cốc cốc cốc… Cốc cốc cốc…”
Đồng chí công an đứng ở bên ngoài tiếp tục gõ cửa, còn gọi với vào bên trong: “Bạch Kiến Lâm, Lý Thúy Hoa, mau đi ra ngoài mở cửa.”
Hai người Bạch Lão Đại rất quen thuộc với tiếng nói này, là công an đã tìm bọn họ hỏi chuyện ngày hôm qua, lúc nãy hai người bọn họ chỉ mới hoảng loạn thôi, nhưng giờ phút này lại bởi vì có tật giật mình, mặt mày lập tức trắng bệch.
Người mua nhà cũng biết tên hai người, thấy người bên ngoài đến tìm bọn họ chứ không phải tìm em trai, nhưng bọn họ lại sợ hãi hốt hoảng như thế, rõ ràng là đang chột dạ.
“Đi thôi.”
Bốn người bọn họ cùng nhau đứng lên đi về.
Bạch Lão Đại rất muốn gọi bọn họ về, nhưng đồng chí công an đang ở bên ngoài, bọn họ hoàn toàn không dám mở miệng, lúc này đã hối hận muốn chết, tại sao bọn họ lại hẹn lúc một giờ rưỡi chứ, nếu biết trước thì đã hẹn giờ giao dịch sớm hơn nửa tiếng rồi.
Bốn người đàn ông cao to cùng nhau đi ra ngoài, thấy người đứng ở bên ngoài mặc quần áo của công an, gần như là đồng loạt nhíu mày lại.
Hai đồng chí công an đều là nhận nhiệm vụ đến nơi này, nhìn thấy bọn họ, theo thói quen nghề nghiệp hỏi: “Các ông là ai? Đến nhà Bạch Kiến Nhân làm gì? Các ông có mối quan hệ gì với ông ta?”
“Đồng chí công an, chúng tôi không quen biết Bạch Kiến Nhân, là anh trai và chị dâu của chủ nhân căn nhà này nói muốn bán nhà, chúng tôi đến nơi này xem nhà.”