Bên này vừa mới bắt một đám người xong, bên phía bệnh viện cũng chính thức công bố một loạt hành vi phạm tội vi phạm pháp luật của Bạch Kiến Nhân.
Lúc trước mọi người chỉ bàn tán mấy chuyện trăng hoa xấu xa của ông ta, lúc này mới biết được ông ta lợi dụng chức quyền ăn hối lộ trái pháp luật, còn dính đến mạng người, có một vài người bệnh và người nhà nóng tính đều muốn xông vào cầm đá chọi ông ta, còn la hét bảo ông ta mau cút khỏi bệnh viện, không cho ông ta ở lại bệnh viện chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh của quốc gia.
Bạch Kiến Nhân có rất nhiều tội danh phạm tội, bởi vì đã xác định được ông ta đã hại c.h.ế.t Dương Bình, kết cục của ông ta chắc chắn sẽ không thiếu một viên đậu phộng, còn sẽ được thi hành án trong thời gian gần đây, bên phía đồn công an cũng đã có kế hoạch, chiều ngày hôm đó đã chuyển ông ta ra khỏi bệnh viện.
Bạch Lão Đại và Lý Thúy Hoa vốn dĩ còn đang đi dạo lung tung bên ngoài bệnh viện, còn nghĩ cách muốn chui vào phòng bệnh gặp em trai mình một lần, lấy được tiền bạc mà ông ta đã giấu đi, nhưng sau khi nghe được những tội danh mà công an công bố, hai người lập tức sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy đi.
Bọn họ thật sự rất muốn lập tức chạy trở về Ngưu Giác Loan, nhưng hiện tại lại không có xe, hai người cũng không dám đi đến nhà khách ở, sợ sẽ bị công an bắt đi phối hợp điều tra, cuối cùng tranh thủ lúc trời tối, lẻn vào căn nhà đã bị bán đi ở một bên.
Hơn sáu giờ tối Lục Tĩnh Xuyên sẽ lên xe lửa, Cung Linh Lung cũng không đi ra ngoài nhiều chuyện, quay về nhà thật sớm, nấu món thịt kho tàu mà anh thích nhất, lại làm ít bán dưa chua, lấy hộp giữ nhiệt đóng gói một phần cho anh.
Hôm nay vừa mới tan ca Chu Lan Bình đã vội vàng chạy trở về, thấy cháu trai đã sửa soạn hành lý xong rồi, đang ngồi trên bàn ăn cơm, vội nói: “Tỉnh Xuyên, tối nay dượng của con phải tăng ca, không có thời gian rảnh quay về tiễn con.”
“Dì, con có phải con nít ba tuổi đâu, không cần tiễn, dì với dượng cứ xử lý công việc bình thường đi.” Lục Tĩnh Xuyên cười nói.
Cung Linh Lung vội vàng đứng lên múc cơm cho bà ấy, nói: “Dì, con sẽ đi tiễn anh Tĩnh, dì với mẹ con cứ ở nhà ăn cơm. Con vừa mới nấu thịt kho tàu, hầm canh xương sườn, bọn họ tiện đường sẽ mang một phần cơm đến cho dượng luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-174.html.]
“Được rồi.”
Chu Lan Bình cười, ngồi xuống cạnh bàn, nói với cháu ngoại: “Tĩnh Xuyên, con và Linh Lung tổ chức hôn lễ, dì và dượng không rút ra thời gian rảnh đến tham dự hôn lễ được, nhưng mà năm nay dì dượng sẽ về kinh đô ăn tết, đến lúc đó chúng ta hẹn gặp lại nhau ở kinh đô.”
“Dạ được rồi, ông ngoại bà ngoại và các cậu đều rất bận, cũng không có ai có thời gian rảnh đến. Chờ đến lúc ăn tết, con lại mở tiệc, mời các ông bà cô chú và các anh chị em đến tụ tập.” Lục Tĩnh Xuyên đã có kế hoạch hết rồi.
“Được rồi, dì dượng sẽ theo kế hoạch của con.”
Chu Lan Bình cười nói, lại dặn dò thêm: “Tĩnh Xuyên, dì biết con làm quân nhân cũng rất khó khăn, con khoác bộ quần áo này lên người, sẽ có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Hiện tại con kết hôn rồi, sau này sẽ cùng Linh Lung sinh con đẻ cái, mỗi lần con đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nhất định phải suy xét đến Linh Lung nhiều hơn, suy nghĩ cho gia đình nhỏ của con, cố gắng làm cho con bé bớt phải lo âu sợ hãi.”
Lục Tĩnh Xuyên hiểu ý của bà ấy, vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Dì, con biết rồi.”
“Từ nhỏ đến giờ con luôn là một đứa nhỏ rất hiếm khi khiến người lớn lo lắng, con có kế hoạch rõ ràng trong công việc, dì cũng không can thiệp quá nhiều. Ở hôn diện hôn nhân gia đình này, dì lại lắm miệng một câu, hai đứa con nhất định phải tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có thương có lượng, đừng bỏ qua những mâu thuẫn nhỏ trong gia đình, gặp được vấn đề thì đừng trốn tránh, phải trò chuyện trực tiếp, tích cực giải quyết, làm như thế thì hôn nhân mới có thể lâu dài hạnh phúc được.”
Những lời chỉ dạy thành khẩn của người lớn, Lục Tĩnh Xuyên đều ghi nhớ trong lòng, Cung Linh Lung cũng nghiêm túc lắng nghe, hai người đều cười gật đầu nói: “Dì, bọn con đều nhớ rồi, cảm ơn dì đã dạy dỗ.”
“Cảm ơn cái gì chứ, dì thật sự hi vọng hai đứa có thể hạnh phúc cả đời.”
Hai anh em Lục Tĩnh Xuyên đều lớn lên ở nhà họ Chu, bởi vì cha mẹ bọn họ ly hôn nên các người lớn trong nhà họ Chu đều quan tâm chăm sóc cho bọn họ nhiều nhất, chuyện hôn nhân tình cảm của hai anh em cũng chính là thứ các người lớn trong nhà lo lắng nhất.