Ăn cơm xong, Lục Tĩnh Xuyên lái xe đưa bọn họ đến nhà nghỉ của đơn vị cơ quan, ngoại trừ hành lý của hai mẹ con bọn họ ra, mấy thứ khác trong cốp xe cũng đều được anh khiêng xuống.
Đăng ký phòng xong, mọi người xách theo hành lý vào ở.
Chờ hai mẹ con bọn họ sửa soạn hành lý xong rồi, Chu Lan Cầm mở cái rương da mà bà ấy xách đến ra, nói với con dâu: “Linh Lung, đây là quần áo và giày ngày mai con sẽ mặc lúc kết hôn, mẹ dựa theo kích cỡ mà dì con gửi đến để đặt may gấp, hiện tại con thử quần áo xem có vừa người không, nếu như không vừa thì mẹ lập tức sửa kích cỡ cho con ngay.”
“Cảm ơn mẹ.”
Cung Linh Lung cười cảm ơn trước, rửa sạch tay mới cầm lấy quần áo mặc thử.
Mẹ chồng chuẩn bị cho cô một bộ đồ vải nỉ màu đỏ, ở thời buổi này là cực kỳ phong cách thời thượng, cũng chỉ có những gia đình giàu có trong thành phố mới có thể mua nổi.
Kiểu dáng của quần áo cũng đều rất phù hợp tiêu chuẩn, nhưng mà cô có vóc dáng cao gầy mảnh mai, da lại trắng, mặc quần áo màu đỏ lại càng lộ ra vẻ hồng hào hơn, mặc bộ này vào trở nên xinh đẹp hơn hẳn.
Cung Linh Lung mặc quần áo xong, xoay một vòng trước mặt bọn họ, cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa: “Có đẹp không ạ?”
“Đẹp lắm.”
Lục Tĩnh Xuyên là người trả lời đầu tiên, còn bổ sung thêm một câu: “Vợ của anh là đẹp nhất.”
Chu Lan Cầm nghe thế bật cười, thấy trong mắt anh chỉ toàn là vợ, thật sự rất thích Cung Linh Lung, cười nói tiếp: “Linh Lung xinh đẹp quá, trắng trẻo hồng hào, mặc cái bao bố vào thì cũng đẹp.”
Bạch Thủy Tiên đứng ở bên cạnh không nói gì, ánh mắt dịu dàng lại tràn ngập ý cười, nhìn thấy con gái mặc áo cưới, bà cũng nhớ lại chuyện lúc mình gả chồng khi xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-191.html.]
Khi đó cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, anh trai còn khí phách hăng hái, bọn họ muốn đặt mua của hồi môn tốt nhất cho cô nên đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước, dùng vải dệt đỏ tốt nhất, mẹ lại dựa theo kiểu dáng mà bà thích, đích thân khâu vá từng đường kim mũi chỉ cho bà.
Khi xưa lúc bà xuất giá, cũng từng rất nở mày nở mặt, nhưng chỉ hai năm ngắn ngủi, mọi chuyện đã kết thúc bằng việc ly hôn.
Vô số hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu, trong lòng bà cảm thấy vô cùng bùi ngùi xúc động, nghĩ đến ngày mai chính là ngày vui con gái kết hôn, bà lập tức đè ép toàn bộ ký ức không vui trong đầu xuống, bước lên cẩn thận chỉnh sửa quần áo cho con gái.
Quần áo và giày đều có kích cỡ rất vừa người, không cần phải chỉnh sửa kích cỡ nữa, Cung Linh Lung thử quần áo xong lập tức thay ra bỏ lại vào trong rương.
Chu Lan Cầm giúp cô gấp gọn quần áo lại, sau đó đưa một cái hộp sắt dán chỉ hỉ đỏ rực trong rương cho hai mẹ con bọn họ: “Chị sui, Linh Lung, lúc trước tôi đã nhờ chị của tôi nói với chị và con bé chuyện sính lễ rồi, tam chuyển một vang tôi đều đã mua đủ đặt ở phòng cưới trong bộ đội, đây là tiền sính lễ, chị nhận lấy đi.”
Bạch Thủy Tiên không cầm lấy hộp, chỉ nói: “Chị sui, cảm ơn chị đã yêu thương Linh Lung như thế, số tiền này cứ giao cho hai vợ chồng bọn họ bảo quản đi.”
“Được rồi.”
Chu Lan Cầm cũng là một người rất sảng khoái, cũng hiểu được ý của chị sui, giao hộp cho con dâu: “Linh Lung, con cầm lấy số tiền này, sau này mọi chi phí trong nhà đều do con quyết định.”
“Chắc là Tĩnh Xuyên cũng nói cho con biết tình huống trong nhà mình rồi, mẹ với cha của tụi nó đã ly hôn nhiều năm, hai đứa nó đều do mẹ nuôi lớn, cha của tụi nó chỉ là cung cấp chi phí nuôi nấng đúng hạn, đến năm mười tám tuổi mới dừng lại.”
“Lần này Tĩnh Xuyên kết hôn, cha của nó cũng có đưa tiền sính lễ đến, trong số 1288 đồng tiền này, 600 đồng là của ông ấy.”
“Từ sau khi Tĩnh Xuyên và Tĩnh Dương bắt đầu đi làm, mẹ cũng không bắt bọn nó phải nộp tiền lương cho mẹ, để hai đứa nó giữ lại toàn bộ tiền lương.”
“Hiện tại hai đứa kết hôn, tiền lương và tiền trợ cấp của Tĩnh Xuyên sẽ giao cho con bảo quản, sau này hai đứa phải chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình.”
“Ngoài ra, mẹ có công việc của mẹ, có thu nhập riêng, sau này cũng sẽ có tiền hưu, mẹ không cần hai đứa phải cho tiền mẹ. Tương lai hai đứa con sinh con đẻ cái, có lẽ sẽ mua sắm thêm vài thứ, nếu có áp lực về phương diện kinh tế, mẹ cũng sẽ cố gắng giúp đỡ hai đứa.”