THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Anh Lý.”

Cung Linh Lung vừa mới đi dạo trên phố một lúc, vô tình gặp được Lý Sùng trên đường, đi qua chỗ của anh hỏi: “Anh đứng đây làm gì thế?”

Lý Sùng khiêng một cái rương nhỏ trên vai, đang đứng ở ven đường đọc thông báo trên bảng thông báo, nhìn thấy cô cũng cười nói: “Tôi mới vừa tan ca đi ngang qua nơi này, cô đi đâu thế?”

“Tôi cũng đi dạo khắp nơi.”

Cung Linh Lung lấy một quả cam đường từ trong túi ra cho cậu ta, nhìn thoáng qua thông báo mà anh ta đang xem, đó chính là kết quả xử tối mà đồn công an vừa mới dán lên vào sáng hôm nay, cũng không nói đến chuyện này, nhìn về phía cái rương mà cậu ta đang cõng, nhướng mày nói: “Cái này của anh là… cái rương chuyên dụng của thú ý đúng không?”

“Đúng vậy, tôi ở trại nuôi heo làm học đồ thú y.”

Cung Linh Lung hơi kinh ngạc: “Anh làm học đồ thú ý.”

Lý Sùng đã nhìn thấy vẻ mặt như thế này rất nhiều lần, bất đắc dĩ bật cười: “Đây là công việc ông ngoại của tôi tìm cho tôi, thật ra tôi chẳng thích chút nào, nhưng mà không còn cách nào khác, nếu tôi không đi làm việc này thì chỉ có thể xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.”

Thanh niên trí thức xuống nông thôn chính là đặc sắc của thời đại này.

Đại đội Ngưu Giác Loan cũng có thanh niên trí thức xuống nông thôn cắm đội, ngoại trừ một số gia đình đặc biệt có cách làm cho con cái về thành phố, nhưng người khác đều kết hôn sinh con ở bản địa, hoàn toàn trở thành dân quê chính hiệu.

Cung Linh Lung cũng biết các vị trí công việc trong thành phố đều có hạn, không phải tất cả mọi người có hộ khẩu thành phố đều có công việc chính thức, cũng không nói với cậu ta về đề tài này nữa, ngược lại hỏi tiếp: “Lúc nãy anh mới nói anh làm việc ở trại nuôi heo à?”

“Đúng vậy, là trại nuôi heo ở ngọn núi Đông hướng nam đó.” Lý Sùng chỉ về phía bên kia.

Cung Linh Lung còn chưa hiểu biết quá nhiều về thành phố Đàm, vừa lúc cô đang muốn mua heo con, lập tức hỏi thăm cậu ta: “Anh Lý, trại nuôi heo của anh nuôi heo bình thường hay là lợn giống vậy? Có bán heo con không?”

“Trại nuôi heo núi Đông chính là trại nuôi lợn giống duy nhất ở thành phố Đàm, chuyên cung ứng heo con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-193.html.]

Lý Sùng nói cho cô biết, lại hỏi: “Cô hỏi cái này làm gì? Cô muốn mua heo con à?”

Đúng là đang buồn ngủ là có người đưa gối đến.

Cô thật sự quá may mắn, đang chuẩn bị mua heo con, người bán heo đã đến rồi.

Cung Linh Lung cười thầm trong lòng, mặt không đỏ, không chút d.a.o động nói dối: “Công xã ở bên dưới huyện Dương có một đội sản xuất muốn mua heo con, hai hôm trước tôi về nhà xử lý chuyện của tên chó khốn nạn họ Bạch kia, đối phương nhờ tôi hỏi thăm chuyện heo con ở thành phố Đàm, lúc nãy tôi đi dạo khắp nơi, chính là vì muốn tìm người hỏi thăm thử xem.”

“Vậy cô hỏi tôi là hỏi đúng người rồi.” Lý Sùng cười hỏi cô: “Cô muốn mua bao nhiêu?”

“Hai mươi con, có không?”

“Có.”

Trại nuôi heo núi Đông có gần một trăm con heo nái, một con trung bình đều đẻ mười con heo, hai mươi con heo con đều chỉ là số lượng nhỏ.

Lý Sùng hỏi thẳng cô: “Chừng nào thì cô muốn nhận hàng?”

“Ngày mai có được không?”

“Được chứ, sáng mai đi làm tôi sẽ lựa heo giúp cô.” Lý Sùng không nói hai lời dứt khoát đồng ý ngay, cũng báo giá cho cô.

Cung Linh Lung vô cùng dứt khoát, lập tức thanh toán tiền ngay tại chỗ, còn cho cậu ta năm đồng coi như là phí chạy chân.

“Anh Lý, anh sắp xếp cho tôi một chỗ để heo con đi, tôi thông báo cho bọn họ ngày mai lái máy kéo đến chở heo về.”

Lý Sùng lấy giấy bút từ trong rương ra, viết địa chỉ cho cô: “Ngày mai tôi làm ca sáng, chín giờ sẽ cho người đưa hàng hóa đến chỗ này, cô tự lại canh chừng, bên chúng tôi bận lắm, không thể cho người canh chừng giúp cô được.”

“Được, vậy để tôi tự canh là được rồi.” Cung Linh Lung cũng đang muốn như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi