Lúc Bạch Thủy Tiên về đến nhà, cuộc náo nhiệt ở bên ngoài vẫn còn chưa kết thúc, nhưng mà cũng sắp sửa xong rồi, bà cũng không đi qua đó hóng chuyện, trực tiếp về thẳng nhà.
“Mẹ, mẹ về rồi à.”
Cung Linh Lung đang ngồi trong phòng bếp rửa rau, vội vàng dừng tay công việc lại, đi qua rót trà cho mẹ, cũng hỏi: “Mẹ, mẹ có tìm được người không?”
“Đã tìm được căn nhà kia rồi, nhưng mà người kia đã được điều đi làm việc ở nơi khác, mười mấy năm trước đã dọn nhà rời khỏi nơi này.”
Bạch Thủy Tiên mới vừa đến nhà máy chế biến thịt để mua đồ ăn, đưa vào phòng bếp nói với cô: “Linh Lung, tối nay chị sui và Tĩnh Dương sẽ rời đi, con nấu mớ thịt này để bọn họ mang theo trên đường ăn.”
“Mẹ, con đã hầm thịt rồi, thịt này để tối nay con xào lên cho cả nhà cùng nhau ăn.”
“Được rồi.”
Bạch Thủy Tiên bỏ túi vào trong phòng, đi ra ngoài nhìn thấy chị sui từ trong phòng vệ sinh đi ra, cười hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi thấy mọi người đều đang vây ở xung quanh nói chuyện gì đó.”
“Mẹ, con mới cãi nhau với người ta xong.” Cung Linh Lung thành thật thẳng thắn nói.
Bạch Thủy Tiên: “... Con đó, con vẫn cứ nóng tính dễ giận giống như lúc trước, làm việc đều vội vàng, cảm xúc kích động, không có lợi cho việc tu thân dưỡng tính, không tốt cho cơ thể của phụ nữ.”
Thấy bà không chỉ trích cô vì chuyện cô đã cãi nhau, Cung Linh Lung cười toe toét nói: “Không phải con chủ động cãi nhau với người ta, là có người tự nhiên lôi con ra để trút giận, con cũng sẽ làm túi trút giận cho cô ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-219.html.]
“Chị sui, Linh Lung không có làm gì sai cả, là lỗi của người khác.” Chu Lan Cầm cũng nói chuyện giúp cô.
Bạch Thủy Tiên rất hiểu tính cách của con gái mình, đúng là cô có hơi nóng tính một chút, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ cãi nhau đánh nhau với người khác, cũng sẽ không chủ động gây chuyện, mỗi lần cô cãi nhau hoặc đánh nhau thì đều là người khác vô lý.”
Tuy rằng cô không làm chuyện gì sai, nhưng bà vẫn dặn dò thêm một câu: “Linh Lung, nơi này là bộ đội, không phải Ngưu Giác Loan, sau này con phải trầm tính lại một chút mới được, cố gắng hạn chế đừng đánh nhau với người khác, nếu con gặp được người nào đó đáng ghét ngang ngược vô lý, con cứ đi gọi lãnh đạo đến bộ đội xử lý mới được.”
Cung Linh Lung gật đầu đồng ý: “Được rồi, con biết rồi.”
“Được rồi, mau nói cho mẹ nghe xem, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì thế?” Bạch Thủy Tiên muốn tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Chờ cô nói xong, trong lòng Bạch Thủy Tiên cũng đã hiểu rõ, việc ngày hôm nay thật sự không liên quan gì đến cô cả, hoàn toàn là do hai mẹ con bà Tiền và hai cô gái của đoàn văn công kia đến kiếm chuyện gây sự, thở dài nói: “Nơi nào có người thì nơi đó sẽ có thị phi, bốn người bọn họ cũng không phải dạng người hiền lành gì, cũng không phải người dễ sống chung, sau này con hạn chế tiếp xúc với bọn họ là được.”
Chu Lan Cầm cũng nghĩ như thế nói thẳng: “Linh Lung, Á Bình và Hỉ Mai sống ở kế bên đều là người có tính cách khá tốt, Hứa Lộ và Dương Tiểu Lan cũng có thể tiếp xúc một chút, sau này con có thể giao tiếp trò chuyện với bọn họ nhiều hơn, còn mấy người nhà khác thì không nên tiếp xúc quá nhiều.”
“Dạ mẹ, con biết rồi.”
Chu Lan Cầm cũng biết cô là một người rất có chủ kiến, đầu óc cũng vô cùng thông minh, cho nên cũng không nói nhiều, đứng lên đi vào phòng bếp cầm lấy thùng nước: “Chị sui, Tĩnh Dương đang câu cá ngoài bờ sông, hôm nay chúng tôi còn thả lồng bắt cá nữa, chị có muốn đi xem với tôi không?”
“Được rồi, tôi cũng sẵn tiện đi dạo luôn.”
Bạch Thủy Tiên uống hết ly nước, trước khi đi còn nói với con gái một câu: “Linh Lung, con sơ chế rau củ trước đi, chờ mẹ về mẹ nấu cho.”
“Mẹ, để con làm là được rồi, mẹ đi chơi đi.” Cung Linh Lung không cho bà xuống bếp.