Lục Tĩnh Xuyên sợ cô có gánh nặng tâm lý gì đó, khuyên nhủ: “Không liên quan đến chúng ta, em đừng suy nghĩ quá nhiều. Viên An Bân là một người khá tốt, là một người có tính cách rộng rãi thoải mái, anh ấy ly hôn với Trần Nhị Yến thì cũng tốt, chuyện này chỉ có chỗ tốt chứ không có bất cứ chỗ hại nào với anh ấy cả.”
Cung Linh Lung cũng hiểu, Trần Nhị Yến không chỉ làm các người nhà quân nhân chán ghét mà lãnh đạo trong bộ đội cũng không thích cô ta, có lẽ đều đang âm thầm tiếc nuối vì Viên An Bân dính phải một cô vợ tệ hại như thế, hiện tại anh ấy ly hôn, mọi người đều cảm thấy rất vui mừng.
“Ăn cơm thôi.”
Hai vợ chồng bưng hết toàn bộ đồ ăn hâm nóng trên bệ bếp vào phòng khách, Lục Tĩnh Dương cầm chén đũa múc cơm, mọi người ngồi vây quanh bàn cơm bắt đầu ăn uống.
Các thức ăn cho bữa tối đều thiên về khẩu vị nhạt và thanh đạm, chỉ có thịt hầm và cá kho có bỏ thêm ớt bằm vào, mùi vị cũng ngon hơn tưởng tượng rất nhiều, đến cả Lục Tĩnh Dương cũng khen ngợi luôn mồm: “Chị dâu, món cá kho này chị nấu ngon quá, bình thường em đều không thích ăn nội tạng cá, cứ có cảm giác bị tanh, hiện tại xem ra là do mẹ không biết cách nấu thôi.”
Chu Lan Cầm cười nói: “Hai anh em con cũng biết tài nấu nướng của mẹ mà, mẹ chỉ bảo đảm đồ ăn sạch sẽ và chín thôi, mấy thứ khác đều cứ bỏ qua đi.”
Bạch Thủy Tiên cũng cảm thấy tài nấu nướng của con gái đã tăng lên rất nhiều, nhưng mà lúc trước ở nhà họ Bạch, mỗi ngày đều là cháo loãng và dưa muối, hoàn toàn không có nguyên liệu nấu ăn để cô trổ tài, chỉ nghĩ là hiện tại cô có nguyên liệu nấu ăn mới, cho nên tài nấu nướng bị che giấu đã được phát huy ra được.
“Chị sui, Tĩnh Dương, nồi thịt cay nhẹ này rất đưa cơm, hai người ăn nhiều vào, trộn chung với cơm.” Bạch Thủy Tiên mời bọn họ.
“Dạ, dì Bạch, dì cũng ăn đi.” Lục Tĩnh Dương lễ phép trả lời.
Chiều nay nấu cơm rất nhiều, Cung Linh Lung cũng không độn gạo lức, nấu một nồi cơm trắng, cố ý để mẹ chồng và em chồng ăn một bữa ngon trước khi đi về.
Cơm nước xong, Lục Tĩnh Xuyên sửa soạn hành lý giúp bọn họ, Cung Linh Lung vào phòng xách ra một túi hoa quả, nhỏ giọng nói với anh: “Anh Tĩnh, anh bỏ túi táo, cam đường và quýt này vào hành lý luôn đi, để mẹ và Tĩnh Dương mà về kinh đô ăn.”
“Em mua lúc nào thế?” Lục Tĩnh Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Hôm nay mẹ lên thành phố mua về đó.” Cung Linh Lung nói dối.
Bạch Thủy Tiên vừa lúc đứng ở bên cạnh, thấy cô lôi bà ấy ra để nói dối, cười khẽ nói với con rể: “Tĩnh Xuyên, mẹ cũng không chuẩn bị thứ gì tốt, cam đường và quýt đều là trái cây ở phương nam, vị cũng khá ngon, để chị sui mang về ăn dọc đường.”
“Dạ vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-222.html.]
Lục Tĩnh Xuyên nhét hết toàn bộ trái cây vào trong rương, chờ mẹ sửa soạn xong thịt cá hấp và củ sen sẽ mang theo xong, anh lập tức chạy ra ngoài đi mượn xe jeep.
Chu Lan Cầm không cho Bạch Thủy Tiên tiễn mình, trước khi rời đi, hai sui gia đứng nói chuyện riêng với nhau một lúc lâu, bà ấy lại đi chào tạm biệt các lãnh đạo bộ đội, chờ con trai lái xe về, lập tức xách hành lý xuất phát.
Cung Linh Lung cũng đi theo tiễn bà ấy đến ga xe lửa, đưa hai người đến khu vực chờ xe, nhìn theo bọn họ lên xe mới cùng Lục Tĩnh Xuyên lái xe về đến viện gia thuộc.
Đến lúc bọn họ về đến nhà thì Bạch Thủy Tiên đã tắm rửa xong, còn nấu nước nóng cho bọn họ.
Trong lúc con rể đi tắm, Bạch Thủy Tiên chui vào trong không gian, thấy diện tích trong không gian đã rộng hơn một chút, hơn nữa phần mở rộng còn là một hồ nước nhỏ, kích động nói cho con gái biết: “Linh Lung, trong không gian lại có thay đổi rồi, có thêm một hồ nước nhỏ.”
“Thật sao?”
Từ chiều đến giờ Cung Linh Lung còn chưa vào không gian, hiện tại lại đột nhiên có thêm một cái hồ nước nhỏ, cô đoán có lẽ là do ba trăm đồng tiền của Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi cống hiến đã phát huy tác dụng.
Hồ nước không lớn, cũng chỉ khoảng bốn năm mét vuông, nước trong hồ trong suốt có thể thấy đáy, mặt nước còn lượn lờ một lớp sương trắng, cô vô cùng kích động: “Mẹ, nước này nhìn có vẻ khá đặc biệt đó, chúng ta múc một ít uống thử đi?”
“Được, để mẹ đi lấy ly đến.”
Cung Linh Lung là chủ nhân của không gian này, cô cũng không sợ mấy thứ trong không gian sẽ hại cô, chờ mẹ mang ly đến, cô múc một ly nước lớn, tự uống trước.
Uống xong một ly nước, nước trong ngọt ngào chui vào trong bụng, cô chép miệng, khóe môi hơi cong lên nói: “Mẹ, nước này ngọt lắm, còn ngọt hơn cả nước suối nữa, uống xong cảm giác cổ họng ấm áp, có lẽ nó cũng có tác dụng tẩm bổ cơ thể giống như không khí trong không gian vậy.”
“Tất cả mọi thứ trong không gian đều rất thần kỳ.”
Bạch Thủy Tiên cảm thán, lại cùng kính thành kính khom lưng cầu nguyện gì đó với hồ nước, sau đó lại lập tức thúc giục cô: “Linh Lung, Tĩnh Xuyên sắp tắm xong rồi, con đi ra ngoài trước đi, mẹ làm cơm heo xong lại đi ra.”
“Dạ được.”
Có mẹ giúp đỡ, Cung Linh Lung xử lý mọi chuyện trong không gian nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trước khi đi còn lên kế hoạch: “Mẹ, ngày mai chúng ta lại đào thêm một cái ao ở bên cạnh, dẫn nước này qua đó, sau đó con lại đến sông câu thêm ít cá bỏ vào trong này nuôi, còn cái ao nước này cứ coi như là nước giếng.”