“Nghe được.”
Tần suất của mấy tiếng “tích tích” này lúc nhanh lúc chậm, có lúc còn tạm dừng, Bạch Thủy Tiên nghe được rất rõ, chỉ về hướng phát ra âm thanh: “Hình như là phát ra từ sườn núi đằng sau kia.”
Cung Linh Lung cẩn thận lắng nghe, trong đầu xuất hiện một phỏng đoán nào đó, nhíu mày nói: “Mẹ, hình như đây là tiếng khi gửi điện báo.”
“Đúng vậy.”
Bạch Thủy Tiên cũng xác nhận, mặt mày vô cùng nghiêm túc: “Đây thật sự là âm thanh của máy gửi điện báo.”
Hai mẹ con ăn ý đối diện nhau, cho nhau một ánh mắt mà cả hai đều hiểu, đằng trước chính là nơi bộ đội đóng quân, những người này trốn trong núi gửi điện báo, thật sự rất khác thường.
“Mẹ, mẹ vào không gian đi, con đi qua đó xem thử.”
Cung Linh Lung nói xong lập tức quay sọt vào trong không gian, cũng mang mẹ vào luôn.
“Linh Lung, sườn núi đối diện rất dốc, con đi lên chắc chắn sẽ bị phát hiện, hay là thôi đi, bây giờ chúng ta đi về báo cho Tĩnh Xuyên biết, bảo nó dẫn người đến điều tra.” Bạch Thủy Tiên vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
“Mẹ, để con đi điều tra trước đã, nếu như người gửi điện báo trong núi là bộ đội thì chúng ta cũng không cần thêm phiền, nếu không phải, đến lúc đó lại chạy về thông báo cũng không muộn mà.”
Trong lòng Cung Linh Lung đã có kế hoạch rồi, lại trấn an bà: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã khế ước với vòng cổ, thật ra cái vòng cổ này còn cho con năng lực đặc biệt để con tự bảo vệ mình, chỉ có điều con không tiện nói cho mẹ biết mà thôi.”
“Thì ra là thế.”
Nói đến truyền thừa thần kỳ của vòng cổ, Bạch Thủy Tiên cũng không hỏi quá kỹ càng, chỉ nói: “Linh Lung, con không cần nói cho mẹ biết truyền thừa đặc biệt, sau này cũng không được tiết lộ cho bất cứ người nào biết.”
“Dạ được, mẹ cứ ở trong không gian đi, con đi điều tra, bọn họ sẽ không phát hiện ra con đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-225.html.]
Cung Linh Lung nói xong lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng mở công năng ẩn thân của tiểu thần khí, dùng tốc độ nhanh nhất của cô chạy về phía bên kia.
Bạch Thủy Tiên ở trong không gian không nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng vẫn có thể nói chuyện với cô, vẫn còn đang dặn dò cô: “Linh Lung, con nhớ cẩn thận, còn điều tra xong rồi nhanh chóng rời đi, nếu như không cẩn thận bị người ta phát hiện thì lập tức chạy vào trong không gian ngay, chờ an toàn rồi lại đi ra ngoài.”
“Dạ con biết rồi.”
Cung Linh Lung mất chút thời gian bò lên trên đoạn đường dốc, trốn ở đằng sau một góc cây thô to để điều tra, thấy bên dưới sườn núi là một sơn cốc nhỏ, trong sơn cốc có hai nhà gỗ nhỏ, tiếng “tích tích” kia phát ra từ trong căn nhà gỗ gần cô hơn.
Cô đang nghĩ cách để đi xuống dưới điều tra cho rõ ràng, lại thấy trong một góc cách đó không xa có một cây thang dây bằng gỗ, rõ ràng là người trong nhà gỗ thường xuyên leo cây thang này để leo lên sườn núi, cô lập tức đi qua đó, leo thang xuống.
Nhà gỗ của người đứng canh gác, bên hông còn đeo d.a.o găm vào nỏ tay, ăn mặc quần áo bông bình thường, đôi mắt sắc bén như đèn pha nhìn lướt qua xung quanh.
Cung Linh Lung nghênh ngang đi qua đó, bước qua bên người gã, đi vào trong nhà gỗ.
Nhà gỗ có ba người, ba người đều mặc áo bông xám xịt, trong đó có một người đang ngồi trước máy gửi điện báo phát điện báo đi, một người khác ở bên cạnh chỉ đạo gì đó, người còn lại thì ngồi ở bên còn lại xem hồ sơ.
Cung Linh Lung nhìn thoáng qua lập tức xác nhận những người này không phải người trong bộ đội, còn chuyện thân phận của bọn họ thì còn cần phải điều tra nữa.
Trước mặt người gửi điện báo còn bày một tờ giấy, Cung Linh Lung đi đến gần nhìn kỹ, thấy bên trên viết tên của các lãnh đạo quân khu thành phố Hán, trong đó không ngờ còn có tên của Lục Tĩnh Xuyên, bên trên còn có hai vòng tròn màu đỏ đánh dấu.
Nhìn thấy vòng màu đỏ này, đầu óc Cung Linh Lung theo bản năng run lên, trong lòng đột nhiên dâng lên một âm thanh cực kỳ mãnh liệt: Nhất định phải ngăn cản, không cho bọn họ gửi điện báo đi.
Cũng đúng lúc này, người đứng hướng dẫn ở bên cạnh bưng một tách trà nóng lên uống, cô lập tức giơ tay đẩy nhẹ, hất hết toàn bộ tách trà nóng lên trên máy gửi điện báo kia.
“Xèo… Tích…”
Máy điện báo gặp nước, “tích” lên một tiếng, sau đó mọi âm thanh đều biến mất.