Trên đường quay về, các quân tẩu đoàn số hai làm việc ở bên cạnh bọn họ nói chuyện, mà vai chính trong miệng bọn họ lại đang khiêng cuốc chạy như bay về nhà.
Làm việc nhà nông suốt một ngày, Cung Linh Lung cũng mệt mỏi muốn chết, hai tay đều tê rần, nhưng trong không gian còn có một đống công việc cần phải làm, mấy con heo con đều đã đói đến mức la lối kêu to, cô phải nhanh chóng quay về cho heo ăn cơm mới được.
Vừa về đến nhà, cô lập tức chui vào trong không gian, đầu tiên là múc một ly nước giếng to uống cạn.
“Phù…”
Uống hết một ly nước giếng to, Cung Linh Lung cảm giác toàn thân thoải mái hơn rất nhiều.
Hiệu quả của nước giếng thật sự là miễn bàn, chỉ cần uống ba bốn ngụm thì mọi mệt mỏi trên người đều tan biến đi một nửa.
Cho heo ăn xong, lại nấu cơm heo, thu hoạch một bao tải đồ ăn, sau đó lại vội vội vàng vàng đi chuẩn bị cơm chiều.
Hôm nay làm việc quá vất vả, buổi tối đồ ăn khá đơn giả, một chén cá tôm nhỏ xào cay, một phần cải xé xào, còn làm thêm một tô canh trứng gà.
Trời tối Lục Tĩnh Xuyên về đến hà, hôm nay quần áo của anh cũng không dính quá nhiều bùn lầy, nhưng mà lại có vẻ rất mệt mỏi, môi khô khốc nhăn nhíu, trông giống như cả ngày chưa được uống nước vậy.
Anh vừa về đến nhà đã uống một hơi hai ly nước to, cũng quan tâm cô: “Linh Lung, hôm nay em làm việc có vất vả quá không?”
“Cũng còn tạm được, ở nhà làm việc đã quen rồi.”
Thấy anh thài sự rất khát, Cung Linh Lung hỏi: “Hôm nay anh bận đến mức không có thời gian rảnh uống nước sao?”
“Hôm nay phải đi xử lý một nhiệm vụ khẩn cấp, đi sang thành phố kế bên, trên đường đi khá gấp, không kịp ăn uống gì cả.”
Lục Tĩnh Xuyên chỉ đến nhà ăn ăn một bữa sáng, bụng đã đói meo từ lâu, thấy đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, lập tức đi bưng đồ ăn lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-246.html.]
Hai vợ chồng đều bận rộn cả ngày, đều rất đói bụng, Cung Linh Lung xử lý hai chén cơm độn khoai lang đỏ, Lục Tĩnh Xuyên thì ăn hơn ba chén, càn quét toàn bộ cơm trong nồi vào trong bụng.
“Có đủ no không?”
Cung Linh Lung đã ăn xong từ lâu rồi, chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh ăn sạch cả cơm lẫn đồ ăn, canh trứng gà cũng uống cạn không còn một giọt.
Lục Tĩnh Xuyên buông đua xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhanh chóng hôn cô một cái nói: “No rồi.”
Khóe môi Cung Linh Lung cong lên, ý cười trong mắt lan tràn ra bên ngoài, bình thường ở bên ngoài biểu cảm của anh đều cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng lại sắc bén, nhưng khi vào nhà lại thu hồi hết toàn bộ khí thế, không mang thói quen nghề nghiệp về nhà, phân chia rõ ràng giữa công việc và gia đình, điều này làm cô vô cùng vừa lòng và ưng ý.
Cô luôn cho rằng nhà chính là bến cảng ấm áp, không nên mang những thứ bên ngoài về nhà, nhất là cảm xúc tiêu cực.
Cảm xúc tiêu cực chính là thứ dễ dàng lây cho người khác nhất, nếu cứ ở nhà lải nhải mãi không ngừng, mang cảm xúc bực bội khó chịu trong lúc làm việc về nhà để phát tiết, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến bầu không khí hài hòa trong gia đình, cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của những người khác trong nhà, dần dần cũng sẽ ảnh hưởng đến sự chung sống hòa thuận của các thành viên trong gia đình.
Cung Linh Lung không biết quá nhiều về tình hình công việc trong bộ đội, nhưng có thể xác định anh không phải chỉ cần huấn luyện thôi, công việc của anh chắc chắn có nhiều áp lực và khó khăn mà cô không thể nào tưởng tượng ra được.
Nhưng anh lại không mang những thứ đó về nhà, chỉ cần bước chân vào căn nhà này, anh sẽ thay đổi biểu cảm trở nên hiền hòa hơn, lộ ra nơi ấm áp chân thật nhất trong lòng mình, cô cũng bị anh ảnh hưởng rất nhiều, cuộc sống sau hôn nhân vẫn luôn đắm chìm trong hạnh phúc và ấm áp.
Hai vợ chồng bọn họ lại bận rộn làm xong hết chuyện vặt trong nhà, lại nấu nhờ tắm rửa ngâm chân, cùng nhau đọc sách gần hai tiếng đồng hồ, chín giờ rưỡi lại tắt đèn đi vận động.
Mà mấy người trong đoàn văn lại tiếp tục tăng ca dưới ánh trăng đến tận giờ này, mỗi một người đều mệt đến mức không nhấc nổi tay, trên đường quay về ai cũng ỉu xìu như cà tím phơi sương.
Lúc đi ngang quan viện gia thuộc, thấy bọn họ đều đã tắt đèn đi ngủ, có vài người vừa ấm ức vừa tức, không nhịn được bật khóc nức nở.
Là bọn họ kiếm chuyện trước, khóc cũng chẳng có tác dụng gì, hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, tiếp theo đây bọn họ còn phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thêm rất nhiều ngày nữa.
Nhưng mà tối hôm nay bị phạt tăng ca, ngày hôm sau bọn họ đã làm việc chăm chỉ hơn hẳn, người nào cũng quấn băng gạc đầy ngón tay, đau đớn vô cùng khó chịu, nhưng đều nhịn đau cắn răng làm việc.