THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Lục Tĩnh Xuyên uống một ngụm nước gừng đường đỏ ấm áp ngọt ngào, chờ đến khi cô đi đến ngồi xuống mới nói với cô: “Linh Lung, ngày mai anh phải đi nơi khác, một tuần sau mới có thể quay về.”

“Anh đi chấp hành nhiệm vụ sao?” Cung Linh Lung hỏi anh.

“Không phải chấp hành nhiệm vụ, chỉ là dẫn đội đi tham gia thi đấu thể thao giữa các quân khu.”

Cung Linh Lung đã hiểu, không hỏi thêm thứ gì khác, chỉ hỏi: “Anh muốn mang cái gì theo, để em chuẩn bị sẵn cho anh.”

“Không cần mang quá nhiều thứ, chiều mai anh mới đi, trưa nay sẽ về ăn cơm, đến lúc đó anh lại sửa soạn vài bộ quần áo là được rồi.”

Lục Tĩnh Xuyên không cho cô lo liệu mấy chuyện này, lại nói với cô: “Linh Lung, chủ nhật mẹ về nhà, em đi xe buýt đón mẹ, tiện đường đến nhà máy chế biến thịt mua con gà, lại mua chút thịt heo và trứng gà về, em và mẹ ở nhà hầm ăn bồi bổ cơ thể.”

“Được rồi.”

Có lẽ là vì chuẩn bị cho kỳ thi đấu thể thao này, Lục Tĩnh Xuyên rất bận, ăn sáng xong lập tức bung dù đi làm.

Từ hôm nay trở đi, các quân tẩu cũng bắt đầu tập luyện tiết mục, Tưởng Á Bình xin một căn phòng họp nhỏ bỏ trống cho mọi người, tám giờ rưỡi mọi người đều đến đây mở họp đúng giờ.

Cung Linh Lung dạy mọi người học thuộc lòng thơ ca trước, vừa đến bên này lập tức phân phát bài thơ ca mà cô đã thức suốt đêm để sao chép cho mọi người, mọi người đều có một tờ, có Tưởng Á Bình phụ trách duy trì kỷ luật, cô chỉ cần mở miệng dạy bọn họ là được rồi.

Thơ ca hiện đại đều có vần rất dễ đọc, các quân tẩu cũng đều khá để ý đến lần biểu diễn này, lúc Cung Linh Lung dạy, bọn họ đều đọc lại thật to, lặp đi lặp lại hết lần này đến khác.

Học tập xong một buổi sáng, đại đa số mọi người đều đã học thuộc, có một ít người sẽ đọc sai, nhưng mọi người đều sẽ giúp đỡ lẫn nhau để luyện tập.

Mười một giờ rưỡi, mọi người đều miệng khô lưỡi khô, Tưởng Á Bình đứng lên nói: “Sáng nay mọi người học tập đến đây thôi, quay về nấu cơm, mấy đứa nhỏ đều đã học xong rồi, mấy đứa phụ trách ôn tập giúp mẹ của mình, trong vòng ba ngày mọi người nhất định đều phải học thuộc lòng hết bài thơ này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-259.html.]

Mấy người bọn họ yên lặng chuẩn bị tiết mục, lúc trước Tưởng Á Bình lại dặn dò mọi người đừng nói cho chồng mình biết, chủ yếu là vì muốn tặng cho bọn họ một bất ngờ lớn trong buổi biểu diễn văn nghệ.

Cho nên, sau khi về đến nhà, mọi người đều không nói gì nữa, mấy đứa nhỏ cũng nghe lời không để lộ ra.

Mưa xuân kéo dài, hai ba ngày tiếp theo đó đều có mưa phùn, mấy ông chồng trong viện gia thuộc đều đã đi ra ngoài tham gia thi đấu thể thao rồi, quân tẩu và mấy đứa nhỏ ở trong nhà tập trung tinh thần tập luyện học tập.

Mãi đến ngày thứ tư, cuối cùng trời cũng trong.

Thời tiết vừa đẹp lên, mọi người lại tiếp tục khởi công cày bừa vụ xuân, Tưởng Á Bình lại tổ chức mọi người trong viện gia thuộc gieo giống bón phân, đoàn văn công vừa mới nghỉ ngơi lấy lại sức xong đã nhận được mệnh lệnh nữa, tiếp tục xuất động toàn bộ tập thể đi đến đây làm việc.

Sáng sớm gieo giống, chiều bón phân.

Tưởng Á Bình đã sắp xếp xong công việc, cũng đi sang bên kia tay cầm tay dạy dỗ bọn họ, vẫn cứ phân chia nhiệm vụ theo từng tiểu tổ đã được phân chia trước đó, mỗi một tiểu đội đều phụ trách một miếng đất.

Gieo giống dễ dàng hơn xới đất rất nhiều, cũng ít tốn sức hơn, chỉ mất một buổi sáng đã hoàn thành được một nửa.

Đến cả đoàn văn công cũng đuổi theo kịp tốc độ của tập thể.

Buổi trưa khi đi về ăn cơm, Cung Linh Lung chú ý thấy sắc mặt của Mạnh Hiểu Dĩnh đẹp hơn trước kia rất nhiều, Dương Tiểu Lan sóng vai với cô, nói nhỏ với cô: “Chị nôn nao muốn tới buổi chiều quá.”

Chiều nay sẽ phải gánh phân bón phân, đó là phân người và phân heo đích thực, Cung Linh Lung cũng rất chờ mong, ánh mắt cũng nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Về đến nhà, Cung Linh Lung đi nấu cơm trưa trước, lại chui vào không gian làm việc.

Cô mới vừa chui vào trong không gian đã lập tức nghe được vô số tiếng “chíp chíp” vang lên, thấy gà con lông xù xu đang đi tới đi lui trong chuồng gà, đi vẫn còn chưa vững lắc lư, cười nói: “Cuối cùng cũng ấp được gà con rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi