Ngay từ đầu Lục Tĩnh Xuyên có hơi sửng sốt, chờ đến khi anh phản ứng lại thì cũng có chút xấu hổ, bàn tay to rắn chắc lại ấm áp đè lên phần bụng dưới của cô, giọng nói khàn khàn: “Anh biết rồi, ngày mai chúng ta lại làm.”
Nói xong, vội vàng chỉnh lại quần áo cho cô, quan tâm hỏi cô: “Mấy ngày nay em có khó chịu không?”
“Không khó chịu gì hết, trên cơ bản không làm việc gì cả, đều ở trong nhà nghỉ ngơi.”
“Ừm, sau này mỗi lần đến ngày thì em đừng làm việc nhà, để anh làm.” Lục Tĩnh Xuyên nhớ đại khái thời gian.
Cung Linh Lung cũng không yếu ớt đến mức đó, nhưng cũng rất cảm động với tấm lòng của người đàn ông này, lại nghĩ vẫn còn khá sớm, lập tức bò dậy chuẩn bị đi nấu cơm chiều.
Cơ thể vợ rơi vào giai đoạn đặc thù, Lục Tĩnh Xuyên chỉ có thể đè ép nỗi nhớ nhung xuống, kéo cô đứng lên, chủ động báo cho cô một tin tức tốt: “Linh Lung, lần thi đấu thể thao giữa các quân khu kỳ này, bọn anh đã giành được giải nhất tổng hợp.”
“Chồng của em giỏi quá.”
Cung Linh Lung nhón mũi chân, chủ động hôn “chụt” lên mặt của anh.
Ngọn lửa Lục Tĩnh Xuyên vừa mới đè xuống, suýt chút nữa đã lại bị cô quyến rũ bốc cháy lên, ánh mắt âm u sâu thẳng nhìn chằm chằm vào cô, độ cong trên khóe môi dần mở rộng, khiêm tốn nói: “Đây là vinh dự mà mọi người cùng nhau cố gắng giành lấy được.”
“Chồng của em có công lao lớn nhất.”
Tuy rằng Cung Linh Lung không đi hỏi thăm chuyện bộ đội, nhưng mà ở viện gia thuộc, ít nhiều gì cũng có thể nghe được đôi chút.
Lục Tĩnh Xuyên là tổng huấn luyện viên của đội ngũ thi đấu lần này, bản thân anh cũng tham gia rất nhiều hạng mục thi đấu, lần này có thể giành được hạng nhất tổng hợp, anh chắc chắn là người cống hiến lớn nhất.”
Nghe cô nói cả hai câu đều không phải dùng từ “anh”, mà lại nói là “chồng của em”, còn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên vô cùng vui sướng, ánh mắt nhìn về phía cô mềm mại như muốn kéo sợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-277.html.]
“Đúng rồi, anh Tĩnh, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Cung Linh Lung đột nhiên nhớ đến chuyện của Từ Vi, nụ cười trên mặt nhanh chóng biến mất, kéo anh ngồi xuống giường: “Anh Tĩnh, có một chuyện cần anh phải nhanh chóng đi xử lý, chuyện này rất khẩn cấp và quan trọng.”
“Linh Lung, có chuyện gì thế?” Lục Tĩnh Xuyên vội vàng hỏi.
Cung Linh Lung lập tức kể lại đầu đuôi mọi chuyện của Từ Vi cho anh nghe, bao gồm cả chuyện anh họ giả và Từ Khánh Sinh ở phía sau âm thầm ăn chặn lương thực.
Chờ cô nói xong, Lục Tĩnh Xuyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cô: “Linh Lung, sao em lại có thể điều tra rõ ràng được mấy chuyện này thế?”
Lúc nãy anh vẫn cẩn thận lắng nghe những lời cô nói, cô nói rất rõ ràng, quá trình theo dõi cũng giống nhau đích thân trải qua, anh không cho rằng cô đang bịa chuyện, chỉ là tò mò không biết sao cô có thể làm được thôi.
Lúc Cung Linh Lung nói chuyện này cho anh cũng đã đoán được anh sẽ hỏi đến, đầu tiên cô nghĩ đến chuyện nói dối, nhưng lại nghĩ đến sau này lại phải nói trăm ngàn lời nói dối khác để bao biện, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lời nói dối sẽ bị vạch trần, đến lúc đó ngược lại sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người.
Cho nên sau khi cô suy nghĩ kỹ càng, cô vô cùng bình thản nói: “Anh Tĩnh, em có một chút bí mật đặc biệt, không thể nói cho người ngoài biết, bao gồm chính anh.”
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của Lục Tĩnh Xuyên, anh hỏi lại: “Linh Lung, mẹ có biết bí mật đặc biệt kia của em không?”
“Biết.”
Cung Linh Lung chỉ nói một chữ.
Mẹ vợ biết, anh không thể biết, trong lòng Lục Tĩnh Xuyên đã có phỏng đoán gì đó, có lẽ bí mật đặc biệt trên người của cô cũng có liên quan đến chuyện nhà họ Cung xảy ra chuyện.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Tĩnh Xuyên không hỏi thêm gì nữa, trịnh trọng gật đầu nói: “Linh Lung, anh biết rồi, anh lập tức đi điều người chuẩn bị hành động ngay, chuyện sau đó anh sẽ xử lý tốt, ngoại trừ anh ra, sẽ không còn ai biết em là người nói ra chuyện này.”
Người đàn ông này rất có chừng mực, cũng rất tôn trọng cô, Cung Linh Lung mỉm cười, cô biết ngay là cô không nhìn lầm người mà, cười hỏi anh: “Có cần em giúp gì không?”