THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Cung Linh Lung mới vừa tan ca đã chạy đến cửa hàng quốc danh mua hai thước vải về giúp mẹ Viên, chậm trễ một ít thời gian, hai mẹ con đều vội vàng chạy đến bắt xe, may mà còn đuổi đến kịp lúc.

Anh Vương chờ bọn họ lên xe xong, lập tức khởi động xe chạy đi, cũng chuyển lời giúp cô: “Em dâu, nửa tiếng trước phó đoàn trưởng Lục có đến, nhờ tôi chuyển lời lại cho cô, tối nay cậu ấy phải ở trong thành phố mở họp, sẽ họp đến khuya, tối nay sẽ ở lại trong thành phố, ngày mai lại về nhà.”

Ánh mắt của Cung Linh Lung khẽ d.a.o động: “Vâng, cảm ơn anh Vương.”

Xem ra bọn họ đã sắp xếp xong rồi, tối nay sẽ liên hợp với nhau cùng hành động, một lưới bắt gọn toàn bộ gián điệp ẩn núp sau lưng Cao Tuyết Mai.

“Chờ chút đã.”

Xe vừa mới bắt đầu lăn bánh, một đồng chí nam trẻ tuổi đạp xe đạp chở theo Mạnh Hiểu Dĩnh vội vàng chạy đến, anh Vương đạp thắng xe dừng lại chờ cô ả.

Mạnh Hiểu Dĩnh nhảy xuống xe đạp, nói gì đó với đồng chí nam trẻ tuổi kia, sau đó xách theo túi xách nhanh chóng lên xe.

Cung Linh Lung nhìn thoáng qua cô ả, cũng không chủ động chào hỏi, Mạnh Hiểu Dĩnh cũng giống như thế.

Trên xe không có quá nhiều hành khác, tất cả đều là người dân sống ở khu vực gần bộ đội, mọi người đều không quen biết lẫn nhau, cũng không nói chuyện gì, trên xe hiếm khi mà chìm trong yên tĩnh.

Bạch Thủy Tiên cầm tờ báo ngày hôm nay xem, trên tay Cung Linh Lung cũng có một quyển sách, là chủ nhiệm Dương cho cô mượn xem.

“Linh Lung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-309.html.]

Bạch Thủy Tiên dùng khuỷu tay đẩy nhẹ con gái, chỉ vào tin tức tuyển dụng trong một góc nhỏ của tờ báo, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói với cô: “Linh Lung, cục biên dịch đang tuyển chọn phiên dịch viên, mẹ muốn thử xem sao.”

Cung Linh Lung đã nhìn thấy tin tức này từ lâu rồi, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bà: “Mẹ, mẹ còn biết ngoại ngữ nữa hả?”

“Sinh viên những năm năm mươi đều sẽ được học ngoại ngữ, lúc đó có tổ chức phòng giảng dạy ngoại ngữ, tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Nga đều có đủ. Ông bà ngoại của con đều rất coi trọng giáo dục của ba anh em mẹ, lúc mẹ còn nhỏ đã mời giáo viên từng đi du học về dạy ngoại ngữ cho mẹ, anh cả của mẹ học tiếng Nga, mẹ và anh hai đều học tiếng Anh.”

Hai mắt Cung Linh Lung sáng lấp lánh, lặng lẽ giơ ngón cái lên, dùng khẩu hình miệng nói: “Ông ngoại bà ngoại có tầm nhìn xa trông rộng thật đó.”

Bạch Thủy Tiên cười cười, nghĩ đến hoàn cảnh chính sách hiện tại, lại mang theo chút phức tạp khôn kể, nhẹ nhàng nói với cô: “Đại đa số những học sinh đi nước ngoài du học vào những năm ba mươi bốn mươi đều đã từng được nhà họ Cung chúng ta giúp đỡ, một số ít người có gia cảnh nghèo khổ, ông ngoại của con còn chủ động bỏ tiền chi trả hết toàn bộ những chi tiêu của bọn họ trong lúc đi du học.”

Nói đến đây, bà hơi tạm dừng, có chút cảm thán nói: “Nhà họ Cung tiếp xúc rất thân thiết với bọn họ, nếu như ông ngoại bà ngoại và các cậu của con vẫn còn sống, mười năm trước khi thời kỳ đặc biệt kia bắt đầu, những người đói trên cơ bản đều bị bắt hạ phóng đi cải tạo lao động, chỉ e là nhà của mẹ cũng đã…”

Nghĩ đến chuyện trong quá khứ, tâm trạng của Bạch Thủy Tiên vô cùng nặng nề, nhưng mà bà lại nhanh chóng đè những cảm xúc kia xuống đáy lòng.

Bà lại tiếp tục nói đến chính sự với cô: “Linh Lung, đây là tin tuyển dụng do cục phiên dịch đăng, chủ yếu là tuyển phiên dịch viên tiếng Anh, mẹ muốn thử xem sao.”

“Mẹ, cho dù mẹ làm cái gì thì con cũng đều ủng hộ.”

Đời này mẹ của cô đã sống quá khổ rồi, hiện tại bà khôi phục lại trí nhớ, cũng nên phô bày ra những bản lĩnh tài hoa vốn có của mình, Cung Linh Lung thật sự hi vọng nửa đời sau của bà sẽ trở nên thật xuất sắc và hạnh phúc.

Hai mẹ con bọn họ nói nhỏ với nhau, Mạnh Hiểu Dĩnh ngồi ở phía sau gióng lỗ tai lên nghe, nhưng bọn họ nói quá nhỏ, cô ả không nghe được chữ nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi