Lưu Thiến biết Mạnh Hiểu Dĩnh từng có xung đột cãi nhau với Cung Linh Lung, cũng biết cô ả từng có ý đồ với phó đoàn trưởng Lục, thấy cô ả chú ý đến hai mẹ con kia, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Hiểu Dĩnh, tôi cũng chỉ là nghe vợ của doanh trưởng Quách nói thôi, chưa từng đi hỏi thăm cẩn thận, có cần tôi đi hỏi thăm cẩn thận một chút không?”
“Không cần, chỉ là lúc nãy tôi biết được tin cô ta đi làm ở trong thành phố nên thuận miệng hỏi thăm một câu thôi.”
Mạnh Hiểu Dĩnh không cho cô ta đi hỏi thăm, trong lòng cũng đã khẳng định rằng Cung Linh Lung không phải dựa vào chính bản lĩnh của mình để thi đậu công việc kia, chắc chắn là Lục Tĩnh Xuyên đã âm thầm giúp đỡ ở phía sau, trong lòng vừa ghen tị lại vừa bất lực.
Còn chuyện mẹ của cô, có lẽ cũng chỉ là ở trong viện điều dưỡng bưng phân bưng nước tiểu cho mấy ông bà già thôi, công việc này cũng chẳng có gì hay mà khoe khoang, cô ả cũng khinh thường đi hỏi thăm.
Lúc này hai người Cung Linh Lung đã về đến nhà, Bạch Thủy Tiên vo gạo xong đặt nồi cơm lên bếp nấu trước, hai mẹ con lại xách theo thùng gỗ đi ra bờ sông lấy lồng cá lên.
Hôm nay trong lồng cá bắt được tôm nhiều hơn cá, lại vào trong không gian hái ít ớt tươi, lại nhổ hai cọng hoa tỏi non, xào chung với đám cá tôm nhỏ kia, mùi thơm phức cực kỳ đưa cơm, hai mẹ con bọn họ đều xử hết hai chén cơm độn khoai lang.
Cơm nước xong lại vội vàng đi tập luyện, tuần sau là đến lúc tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ, càng đến gần ngày biểu diễn, mọi người rõ ràng lại càng thêm căng thẳng.
Sáng sớm hôm sau, các quân tẩu tổ chức cùng nhau vào núi hái dương xỉ tìm nấm dại ăn, ăn sáng xong, một nhóm người đông đúc cầm theo sọt, dắt theo con nhỏ cùng nhau đi vào núi.
“Mẹ, mẹ đang đào cái gì thế?”
Lúc này Bạch Thủy Tiên đang đứng ở trong một khe núi ẩm thấp, cầm cuốc nhỏ đào dược liệu, xoay người chỉ vào sườn núi nói: “Linh Lung, mẹ mới đào được một gốc cây dược liệu, lại còn nhặt được không ít nấm mộc nhĩ, mẹ để trên sườn núi đó, con đi nỏ vào trong sọt đi.”
“Dạ, mẹ có cần con giúp gì không?” Cung Linh Lung hỏi cô.
“Không cần, mẹ đào xong rồi đến ngay.”
Lúc nãy Bạch Thủy Tiên đã đào ở nơi này được vài phút, cẩn thận rút rễ của mấy cây dược liệu này ra bên ngoài, để sang một bên rồi lại tiếp tục đào hai cây non ở bên cạnh luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-311.html.]
Khi bà cầm ba gốc cây dược liệu màu đỏ tím đến, Cung Linh Lung hỏi thử: “Mẹ, đây là dược liệu gì thế?”
“Đây là một cây thuốc có độc, chờ về nhà mẹ lại nói kỹ càng tỉ mỉ cho con nghe.”
Bạch Thủy Tiên mới vừa dùng khăn tay bao lấy rễ cây, thấy xung quanh không có người nào khác mới nhỏ giọng nói: “Con bỏ vào trong không gian trước đi, sau này chúng ta sẽ tách riêng một mảnh đất chuyện trồng các dược liệu có độc.”
Y độc không bị phân chia, Cung Linh Lung cũng biết sau khi xử lý xong thì thuốc độc cũng có thể trị bệnh cứu người, không hỏi quá nhiều, cứ bỏ vào trong không gian trước.
Các quân tẩu khác cách bọn họ không xa, hai mẹ con bọn họ cõng theo sọt nhanh chóng đi qua đó tập hợp.
Mùa xuân là thời gian để hái dương xỉ và nấm dại, hai món rau dại này có tốc độ phát triển rất nhanh, mọc đầy các ngọn núi ở xung quanh, không đến hai tiếng đồng hồ, sọt và bao tải mà mọi người mang đến đều bị chứa đầy.
Hôm nay người vui vẻ nhất chính là mẹ Viên, bà ấy sinh ra và lớn lên ở phương Bắc, mấy ngọn núi dưới quê đều trụi lủi, hoàn toàn không có rau dại này, hôm nay đi theo các quân tẩu học được không ít tri thức, cũng hái được rất nhiều rau dại.
Lúc mấy người đàn ông cùng nhau quay về, mọi người đang hừng hực khí thế tập hợp trong sân xử lý rau dại.
“Mẹ, Linh Lung.”
Lục Tĩnh Xuyên dẫn đội quay về, trong tay mỗi người đều xách theo một miếng thịt.
Nhìn thấy thịt, mấy đứa nhỏ đều kích động hét lên, cả đám đều bỏ mẹ mình sang một bên, vui vẻ hào hứng chạy lên tìm cha của mình.
Bạch Thủy Tiên thấy con rể đã về, vội nói: “Linh Lung, số còn lại cứ để mẹ làm cho, chắc Tĩnh Xuyên cũng đói bụng rồi, con đi về nấu cơm trước, hôm nay chúng ta ăn cơm trưa sớm một chút.
“Dạ.”