THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Vương Ngọc Miêu, cô đến đây làm gì?”

Vương Ngọc Miêu ôm con trai đi ở trước nhất, mấy người Cung Linh Lung lúc nãy lo xem biểu diễn nên bị tuột lại phía sau một đoạn, nghe được tiếng nói kiêu căng của Mạnh Hiểu Dĩnh, mấy người bọn họ đều dừng chân lại.

“Hình như tôi cũng không cần thiết phải báo cáo cho cô biết tôi đến đây làm gì thì phải.” Bình thường Vương Ngọc Miêu nói chuyện rất dịu dàng, nhưng hiện tại giọng nói rõ ràng đã trở nên lạnh đi rất nhiều.

Lúc này, một giọng nói khác tiếp lời nói: “Vương Ngọc Miêu, hiện tại cô đã không còn là thành viên của đoàn văn công nữa rồi, cô cũng nên dựa theo quy định của nơi này.”

“Tôi được nhiên sẽ tuân theo quy định của đoàn văn công, không cần hai người các cô nhắc nhở.”

Vương Ngọc Miêu không muốn để ý đến hai người bọn họ, thấy Trình Tô Tô từ trong phòng đi ra, thân thiện gọi cô ấy lại nói: “Đồng chí Tiểu Trình, buổi biểu diễn văn nghệ sắp bắt đầu rồi, tôi đến đây mượn một ít công cụ trang điểm và đạo cụ, lúc trước tôi đã báo cáo với chính ủy Triệu và đoàn trưởng Tiết rồi, sử dụng xong chúng tôi sẽ trả trở lại.”

“Chị Ngọc Miêu, đã chuẩn bị xong hết rồi, để tôi đưa cho các chị.”

Trình Tô Tô nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Dĩnh, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong nhà.

Mạnh Hiểu Dĩnh thấy không có người ngoài, lúc trước cô ả lại rất ghét Vương Ngọc Miêu, lập tức khinh bỉ ngay: “Một đám nhà quê mà còn đòi trang điểm, cho dù có trang điểm như thế nào thì cũng chỉ là thứ đồ xấu xí thô bỉ mà thôi.”

“Mạnh Hiểu Dĩnh, cô ăn nói kiểu gì thế hả?”

Vương Ngọc Miêu thấy cô ả thậm chí đã không thèm giả tạo nữa, nói ra những lời khinh thường này, đôi mày xinh đẹp đều nhíu lại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-313.html.]

Lưu Thiến cũng không ngờ Mạnh Hiểu Dĩnh sẽ nói ra những lời này, vội vàng kéo cánh tay của cô ả lại.

Nhưng Mạnh Hiểu Dĩnh lại trực tiếp hất văng tay của cô ta ra, thái độ vẫn vô cùng gắt gỏng: “Tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi, bọn họ vốn dĩ là đồ quê mùa từ nông thôn đến, còn trang điểm gì chứ, có trang điểm cũng chỉ vậy thôi, rõ ràng là đang lãng phí đồ của chúng ta.”

“Chúng tôi là một đám đồ quê mùa, vừa xấu xỉ lại thô bỉ, đâu có giống như mấy người thành phố như cô, mặt ngoài thì ngăn nắp xinh đẹp, nhưng trong lòng lại xấu xa hơn cả quỷ.”

Giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa truyền đến, trong lòng Mạnh Hiểu Dĩnh và Lưu Thiến đều dâng lên dự cảm chẳng lành, cảm thấy hốt hoảng, thấy Cung Linh Lung đi vào, đằng sau còn có đám người Tưởng Á Bình và Vu Hỉ Mai.

Lúc này Lưu Thiến ước gì có thể tìm được một khe đất để chui vào, lẽ ra lúc nãy cô ta nên bịt miệng Mạnh Hiểu Dĩnh lại, đừng để cô ả nói chuyện lung tung mới đúng.

Lúc này sắc mặt của Vu Hỉ Mai trở nên vô cùng khó coi, nhíu chặt mày lại, mở miệng răn dạy: “Mạnh Hiểu Dĩnh, tôi sẽ thuật lại nguyên văn những lời cô vừa mới nói cho lãnh đạo của cô nghe. Lúc trước tôi cảm thấy cô chỉ là có chút tùy hứng nóng tính, hiện tại xem ra tư tưởng của cô có vấn đề rất nghiêm trọng, mang theo quan niệm giai cấp cực kỳ cao, loại người có phẩm hạnh xấu xa như cô không thể ở lại trong đoàn văn công ảnh hưởng xấu đến bầu không khí nơi này được.”

“Chị dâu, xin lỗi, lúc nãy tôi nói chuyện không suy nghĩ kỹ càng, tôi chỉ là đang ăn nói bậy bạ thôi.”

Sắc mặt Mạnh Hiểu Dĩnh có chút hoảng loạn, cô ả không ngờ rằng đám chân đất quê mùa này đều đang đứng ở bên ngoài, nếu như biết trước như thế thì cô ả đã không nói ra những lời trong lòng của mình.

“Cô đang ăn nói lung tung hay là nói ra lời trong lòng, chúng tôi đều biết được rất rõ ràng.”

Vu Hỉ Mai càng nhìn cô ả càng cảm thấy ghét, thấy Trình Tô Tô xách theo đồ đi ra ngoài, hỏi cô ấy: “Đồng chí Tiểu Trình, văn phòng của đoàn trưởng Tiết ở đâu? Tôi muốn báo cáo tình huống với các lãnh đạo của cô.”

“Các chị dâu, các chị đi theo tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi