THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Tưởng Á Bình đại diện cho mọi người đứng ra hỏi trước: “Đồng chí Mạnh, xin hỏi điểm tối kỵ của gia đình ông là gì?”

Nói xong, cô ấy lại nói tiếp: “Chúng tôi chưa từng được cho ăn học quá nhiều, nhưng mà cũng không phải người ngu, lúc nãy ông nói thế là muốn ám chỉ cái gì, chúng tôi cũng đều hiểu. Ý của ông là phẩm hạnh của con gái ông không có vấn đề gì, mà cô ta lại cãi nhau với chúng tôi, chắc chắn là vì phẩm hạnh của chúng tôi có vấn đề.”

“Đồng chí, tôi không có ý này, bản chất của con bé Hiểu Dĩnh nhà tôi là một đứa hiền lành, chỉ là bị chiều quá nên hơi hư thôi, nó cãi nhau với các chị, có lẽ là vì nó tùy hứng gắt gỏng ăn nói không lựa lời, sau này tôi sẽ dạy dỗ lại nó” Cha Mạnh vội nói.

Tưởng Á Bình lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu Dĩnh, nhưng lại nói chuyện với cha Mạnh: “Hôm nay chúng tôi cũng chẳng cãi nhau gì với đồng chí Mạnh Hiểu Dĩnh cả, chỉ nói chuyện vài câu mà thôi, là cô ta nói xấu sau lưng chúng tôi trước, trùng hợp bị chúng tôi nghe được, không biết cô ta có thẳng thắn thành thật thuật lại những lời cô ta đã nói cho hai người nghe không nhỉ?”

Mặt Mạnh Hiểu Dĩnh hơi cứng lại, cúi đầu nói: “Chị dâu, lúc trước tôi cũng không phải cố ý nói như thế, tôi xin lỗi các chị, sau này tôi sẽ không ăn nói lung tung như thế nữa.”

“Chúng tôi không cần cô xin lỗi, mấy đứa quê mùa chúng tôi không gánh nổi lời xin lỗi của cô.” Tưởng Á Bình cũng không nhận.

“Tôi cũng không nhận, tôi là chân đất quê mùa, không phải là người cùng một thế giới với tiểu thư cao quý trong thành phố cô. Tôi vừa thô bỉ lại xấu xí, không xinh đẹp cao thượng bằng cô, bụng dạ của tôi cũng rất hẹp hòi, sẽ không tha thứ cho cô.” Cung Linh Lung mở miệng phụ họa.

“Chúng tôi cũng không cần lời xin lỗi của cô.” Mấy người Vương Ngọc Miêu cũng đồng thanh nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-316.html.]

Vợ chồng nhà họ Mạnh cũng không phải người ngu ngốc gì, thông qua những lời này đã phát hiện được chút gì đó, lại nhìn thấy mắt Mạnh Hiểu Dĩnh dáo dác khắp nơi, còn có cái gì không hiểu được nữa chứ, cha Mạnh chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe đất chui vào.

Biểu cảm trên mặt mẹ Mạnh cũng chẳng tốt hơn là bao, âm thầm đánh nhẹ lên lưng con gái, lén trừng mắt nhìn cô ả, lại không mở miệng chỉ trích răn dạy cô ả cái gì.

Đoàn trưởng Tiết nhìn thấy toàn bộ phản ứng của hai vợ chồng bọn họ, cũng đã hiểu được cách giáo dục của nhà họ mạnh, chính cái cách giáo dục của bọn họ đã góp phần rất lớn tạo nên tính cách trong ngoài không đồng nhất của Mạnh Hiểu Dĩnh.

Ông ấy cũng lười đi mở miệng giáo dục bọn họ, nói thẳng: “Đồng chí Mạnh, đồng chí Tiếu, trong khoảng thời gian này biểu hiện của con gái hai người cực kỳ tệ, lần trước cô ta cãi nhau với các quân tẩu như thế nào, tôi cũng đã gọi điện thoại thuật lại cho hai người rồi. Sau đó cô ta lại không tuân theo kỹ luật trong bộ đội, tự ý rời khỏi đội ngũ không tham dự cày bừa vụ xuân, chuyện này tôi cũng đã báo cáo cho hai người kỹ càng.”

“Hôm nay cô ta lại nói xấu sau lưng, sỉ nhục khinh bỉ quân tẩu và các nông dân lao động, không hề có bất cứ hiểu lầm hay xung đột gì với các quân tẩu cả, cô ta đang phạm phải vấn đề tư tưởng nguyên tắc cực kỳ nghiêm trọng.”

“Lúc trước cô ta đã bị ghi tội một lần, còn chưa hết thời gian tạm cách chức suy ngẫm đã lại phạm sai lầm lần nữa, lại chưa bao giờ tỉnh lại ý thức được lỗi lầm của mình.”

“Ngoài ra, trong lúc ở đoàn văn công cô ta còn kéo bè kéo cánh thành lập phe phái bè cánh riêng, dùng gia thế của nhà họ Mạnh để ăn h.i.ế.p các đồng nghiệp không vừa ý cô ta, thường xuyên sai người khác đi ăn h.i.ế.p người mình ghét, còn tranh giành tài nguyên trong đoàn, chúng tôi đã điều tra rõ ràng hết rồi, đoàn văn công sẽ không cho cô ta thêm bất cứ cơ hội nào nữa.”

“Hai vợ chồng hai người đều là cán bộ quốc gia, chắc là cũng biết nếu không có quy củ thì chẳng làm nên tích sự gì, cũng nên đứng ra làm gương tốt, đừng làm chúng tôi khó xử”

Đoàn trưởng Tiết kể hết mọi lỗi lầm của cô ả ngay trước mặt mọi người, mặt mày Mạnh Hiểu Dĩnh trắng bệch, âm thanh chói tai hét: “Đoàn trưởng Tiết, tôi không có, là bọn họ vu oan cho tôi, bọn họ thấy tôi giỏi nên ghen tị với tôi, cố ý vu oan cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi