THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Ủa, sao lọ chất lỏng tử cám dương trong tủ lại mất tiêu rồi?”

Tối thứ hai, Cung Linh Lung tranh thủ thời gian chạy vào không gian xử lý nông trường, sau khi làm xong tất cả mọi chuyện rồi, lại cố ý đi đến mảnh đấy bọn họ cố ý dùng để trồng dược liệu kiểm tra xem cây dược liệu non đã mọc như thế nào rồi, thấy mấy câu độc dược mà mẹ đào về đều mọc rất tốt, nhưng mà chất độc do bà tinh luyện ra được lại biến mất tăm.

Cô cẩn thận tìm kiếm trong ngăn tủ vài lần, đều không tìm được bình thủy tinh nhỏ xíu kia.

Nghĩ đến sáng nay trước khi mẹ rời đi đã nói là muốn vào không gian hái một ít trái cây mang đến viện điều dưỡng ăn, có lẽ sáng hôm nay bà cũng đã cầm luôn độc dược đi luôn rồi.

Mẹ mang thuốc độc đến viện điều dưỡng, rốt cuộc thì bà muốn làm cái gì?

Không lẽ kẻ thù của nhà họ Cung ở viện điều dưỡng sao?

Trong lòng Cung Linh Lung cũng có suy đoán này, không thể bình tĩnh được nữa, nhưng mà giờ này đã không có xe đi vào thành phố nữa, cô cũng chỉ có thể buộc bản thân mình bình tĩnh lại.

“Linh Lung, em có ở trong phòng không?”

Lục Tĩnh Xuyên về nhà, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng lên, thấy cửa phòng ngủ đóng lại, gõ cửa hỏi thử.

Cung Linh Lung lập tức chạy ra khỏi không gian, đáp: “Có.”

“Em ăn cơm chưa?” Lục Tĩnh Xuyên đứng ở bên ngoài hỏi cô.

“Vẫn chưa, em hâm đồ ăn trên bếp đó, chờ anh về ăn chung.”

Cung Linh Lung lập tức mở cửa đi ra ngoài, thấy anh đã thay dép lê, ống quần ướt đẫm, lập tức đi vào phòng bếp rót nước ấm cho anh nói: “Anh Tĩnh, anh đi tắm trước đi, tắm xong lại ăn cơm.”

“Được rồi.”

Lục Tĩnh Xuyên đi vào nhà lấy quần áo, nói với cô: “Linh Lung, em ăn trước đi, chừa ít đồ ăn cho anh là được rồi.”

“Em vừa mới ăn nửa củ khoai lang hấp xong, không đói bụng, em chờ anh ăn chung.”

Trưa nay cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi chạy đến nhà máy chế biến thịt, mua một ít nội tạng heo, vừa mới về đến nhà đã xử lý sạch sẽ, xào một đĩa ruột già xào dưa chua to.

Lục Tĩnh Xuyên tắm rất nhanh, chỉ mất khoảng ba phút là xong, khi đi ra ngoài tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Cung Linh Lung đưa cho anh một cái khăn lông khô, lại đi vào phòng lấy áo khoác ra nói: “Tối nay trời có hơi lạnh, anh mặc áo khoác vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng mặc quần áo vào, thấy đồ ăn đều bày trên bàn, nhìn thấy đồ ăn đêm nay cười nói: “Sao hôm nay lại mua ruột già thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-321.html.]

“Em thích ăn, chỉ là làm hơi vất vả.”

Nội tạng heo rất rẻ, nếu xử lý sạch sẽ thì sẽ là một món ăn rất ngon, Cung Linh Lung đưa đũa cho anh, cười hỏi: “Anh có thích ăn không?”

Lục Tĩnh Xuyên nhìn chằm chằm vào cô, hỏi một câu: “Linh Lung, em xác định là đã rửa sạch rồi sao?”

Cung Linh Lung: “… Yên tâm đi, bảo đảm sẽ không làm anh ăn phải phân.”

“Ha.”

Lục Tĩnh Xuyên bật cười nhẹ, anh có ấn tượng không tốt lắm về ruột già, nhưng mà đây là do vợ làm, chắc là cũng sẽ không dở, cầm đũa gắp lấy một miếng ăn thử.

Chờ anh ăn xong một miếng rồi, Cung Linh Lung mới cười hỏi: “Vị thế nào?”

“Ngon lắm.”

Hai mắt Lục Tĩnh Xuyên sáng lên nói: “Không có chút mùi hôi nào hết, ngon lắm.”

“Em rửa bảo đảm là sẽ sạch sẽ, anh cứ yên tâm mà ăn đi.”

Lúc nãy khi nấu thì Cung Linh Lung đã nếm thử rồi, cực kỳ hài lòng về vị của món ruột già xào dưa chua này, cô cũng gắp một ít bỏ vào chén của mình, sau đó bưng chén nhanh chóng ăn cơm.

“Linh Lung, em ăn cơm xong chưa?”

Buổi biểu diễn văn nghệ được dời đến cuối tuần này tổ chức, các quân tẩu cũng tạm nghỉ khoảng mười ngày, hiện tại lại khôi phục lại việc tập luyện hằng ngày, Vương Ngọc Miêu ăn cơm xong lập tức ôm con trai đến tìm cô.

Cung Linh Lung bưng chén đứng lên đi mở cửa, thấy mọi người đều ăn xong rồi cười nói: “Em còn đang ăn, các chị đi trước đi, năm phút sau em sẽ đến.”

“Linh Lung, em nấu món gì thế, sao lại thơm vậy?” Mũi của Liêu Thu Hoa rất thính.

Ruột già xào dưa chua.

Trong chén của Cung Linh Lung đang có đồ ăn, gắp một miếng nhét vào miệng cô ấy: “Chị nếm thử miếng ruột già xào dưa chua đi.”

“Ôi má ơi, ruột già ăn ngon vậy đó hả?”

Liêu Thu Hoa chép miệng, hai mắt sáng rực lên, giơ tay kéo cô ra, nhấc chân đi vào trong phòng, thấy trong phòng còn hơn nữa chén, Lục Tĩnh Xuyên đã ăn đến mức miệng bóng nhẫy, vô cùng kích động: “Phó đoàn trưởng Lục, tôi lấy một con cá đổi nửa chén đồ ăn của cậu được không?”

“Không đổi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi