Mấy ngày trước đó Tiếu Hồng Mai từng đến viện điều dưỡng gặp dì họ vì mấy chuyện trong nhà, muốn nhờ nhà họ Bành giúp đỡ, chỉ có điều bà cụ cũng không đồng ý, lúc đó bà ta cũng đã có chút oán giận dì họ của mình rồi.
Hiện tại ông cụ Mạnh bị mất chức, nhà họ Mạnh chẳng khác nào mất đi một cây định hải thần châm.
Nếu nhà họ Mạnh muốn xoay người, nhất định phải bám chặt lấy người bà con nhà họ Bành này, cho dù người nhà họ Bành không thích thì bà ta cũng phải da mặt dày đến.
“Dì họ, trong khoảng thời gian này trông mặt mày và tinh thần của dì tốt hơn rất nhiều rồi, lúc trước con còn nghe nhân viên công tác của viện điều dưỡng nói dì đã có thể đi ra ngoài đi lại, cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh, con chúc dì sống lâu trăm tuổi, có thể sớm khỏi bệnh.”
Bà cụ Bành biết bà ta đến đây làm gì, chỉ cười nhạt nói: “Dì cảm ơn lời chúc của con.”
Thấy Mạnh Hiểu Dĩnh đứng ở đằng sau cúi đầu, đi vào đây cũng không nói tiếng nào, bà cụ Bành mở miệng hỏi: “Hiểu Dĩnh, người vừa cãi nhau với con lúc nãy là ai thế?”
“Bà dì họ, đó là một quân tẩu.” Mạnh Hiểu Dĩnh hơi bước về phía trước một chút.”
Bành Ngọc Ni đứng bên cạnh giường bệnh nói thêm: “Mẹ, đó là con gái của Bạch Thủy Tiên, đến tìm mẹ mình.”
“Ồ.”
Bà cụ Bành gật đầu, nhìn về phía Mạnh Hiểu Dĩnh vẫn còn đang cúi gằm đầu nói: “Hiểu Dĩnh, bà cũng có nghe nói đến chuyện của con, kiêu căng nóng tính một chút cũng không phải là chuyện gì xấu, gây ra một ít tai họa nhỏ, cha mẹ con cũng có thể xử lý, nhưng dính líu đến gián điệp, đừng nói là cha mẹ con và nhà họ Mạnh, đến cả bà cũng chẳng giúp được.
“Bà dì họ, bộ đội đã điều tra ra rồi, con không hề làm chuyện xấu giúp bọn họ, con chỉ là quen biết tiếp xúc với bọn họ mà thôi.” Mạnh Hiểu Dĩnh bĩu môi tủi thân nói.
“Con quen biết với bọn họ, lại còn là bà con bạn bè, nếu không có nhà họ Mạnh bảo vệ con, con chỉ là một người thường, hôm nay con còn có cơ hội đứng ở nơi này sao?” Bà cụ Bành hỏi ngược lại cô ả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-326.html.]
Mạnh Hiểu Dĩnh cắn môi không nói gì.
“Con không biết nếu tiếp xúc với gián điệp sẽ có hậu quả như thế nào sao?” Bà cụ Bành hỏi ngược lại.
“Dì họ, không bàn đến chuyện Hiểu Dĩnh không biết thân phận của hai người bọn họ, bọn con là người lớn cũng không phát hiện ra, chỉ có thể trách Cao Tuyết Mai quá biết cách che giấu.” Mẹ Mạnh đen mặt chỉ trích Cao Tuyết Mai, thật ra trong lòng cũng có chút nghĩ mà sợ, may mà bà ta cũng không tiếp xúc quá nhiều với người này.
“Con nói mấy chuyện này có ích lợi gì chứ, cho dù bọn con có nói như thế nào thì cũng không thể nào phủi sạch được quan hệ.” Giọng của bà cụ Bành trầm hơn một chút.
Thấy mẹ giận, Bành Ngọc Ni nhíu mày nói: “Chị Hồng Mai, hiện tại chị nói mấy cái này cũng không có tác dụng gì, tôi thấy chị vẫn là nên tập trung dạy dỗ con gái cưng của chị đi.”
“Hiện tại ở trong vòng con bé đã mất sạch danh tiếng rồi, lúc trước các chị cứ chọn tới chọn lui, chọn mấy người có gia thế tốt, muốn kiếm một cậu rể quý. Bây giờ thì tốt rồi, không còn thanh niên trẻ tuổi nào dám đến xin hỏi cưới nữa, hai anh chị vẫn là nên tập trung lo lắng chuyện này đi.”
Những lời này của Bành Ngọc Ni lại chọc trúng chỗ đau của Mạnh Hiểu Dĩnh, nước mắt lập tức chảy xuống, bụm mặt khóc nức nở.
Bà cụ Bành rất ghét có người khóc trong sinh nhật của bà ta, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bành Ngọc Ni rất hiểu biết mẹ của mình, bà ta cũng rất ghét cái dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của Mạnh Hiểu Dĩnh, xụ mặt ra lệnh đuổi khác: “Hiểu Dĩnh, con đi ra bên ngoài bình tĩnh một chút đi.”
Cha Mạnh thấy bà cụ Bành lộ ra vẻ mặt không vui, vội vàng kéo con gái đi ra ngoài: “Hiểu Dĩnh, con đi ra ngoài đi dạo đi, cha mẹ ở đây nói chuyện với bà dì họ của con một lúc.”
Cô ả đi ra ngoài, bà cụ Bành dựa vào gối nói: “Lúc nãy Ngọc Ni nói không sai, hôn sự của Hiểu Dĩnh rất khó sắp xếp, hiện tại con bé cũng đã bị đoàn văn công đuổi việc rồi, hai đứa để con bé ở nhà tu thân dưỡng tính, hạn chế đừng đi ra ngoài, chờ chuyện này lắng xuống rồi nói.”
“Dì họ, con sẽ ở trong nhà dạy dỗ con bé thật tốt.” Tiếu Hồng Mai cúi đầu nói.