Bành Ngọc Ni thật sự không biết rằng danh tiếng của Mạnh Hiểu Dĩnh ở bộ đội đã kém đến mức này, bà ta híp mắt hỏi lại: “Cô ta còn làm cho quân nhân phải ly hôn sao?”
Thấy hình như bà ta đã hiểu lầm gì đó, Cung Linh Lung âm thầm bật cười, ngược lại còn tốt bụng giải thích: “Cũng không phải cô ta chen chân vào hôn nhân của quân nhân, chỉ là do cô ta lo chuyện bao đồng, không phân rõ phải trái đúng sai đã nhúng tay lung tung, làm cho các quân tẩu trong viện gia thuộc đánh nhau.”
“Việc này cũng thành ngòi nổi, phó doanh trưởng kia đã ly hôn ngay trong ngày, con của bọn họ đáng thương lắm, mới chỉ ba tuổi, sau này phải sống trong gia đình đơn thân.”
Nói đến đây, cô tạm dừng nửa giây, lại bla bla tiếp tục vạch trần: “Chủ nhiệm Bành, bà không biết đâu, lúc còn ở trong bộ đội, cô ta và Từ Vi, cũng chính là cấp dưới do Cao Tuyết Mai bồi dưỡng ra đó, mỗi ngày đều đi chung với nhau, ăn uống tiêu tiểu gì cũng nắm tay đi chung, hai người bọn họ thân thiết giống hệt như chị em ruột.”
“Tôi nghe chồng của tôi nói gián điệp đều là cao thủ được đào tạo kỹ càng, nhưng biểu hiện của Từ Vi thật sự rất ngây thơ, chuyện gì cũng nghe theo lời Mạnh Hiểu Dĩnh, lúc cãi nhau cũng đều nhớ bảo vệ cô ta.”
“Lúc đó tôi còn khá hâm mộ tình bạn của bọn họ đó, hiện tại xem ra Từ Vi đều chỉ là đang giả vờ, cô ta chắc chắn là mang theo mục đích khác để tiếp cận với Mạnh Hiểu Dĩnh.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy Mạnh Hiểu Dĩnh cũng rất ngu ngốc, chắc là cũng chẳng có gì để người ta để mắt đến, mục tiêu chân chính của bọn họ chính là nhà họ Mạnh và bà con họ hàng của nhà họ Mạnh.”
Bà con nhà họ Mạnh, nói thẳng ra chính là nhà họ Bành có quyền có thế, còn có nhà chồng của Bành Ngọc Ni.
Cung Linh Lung nói chuyện rất nhanh, bla bla nói xong, thấy Bành Ngọc Ni giống như đang tự hỏi gì đó, cười thầm trong lòng, thấy thư ký Trịnh đã ký tên xong rồi, nhìn ông ấy cười nhẹ, cầm lấy hồ sơ rồi nhanh chóng chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-343.html.]
Ra khỏi văn phòng của thư ký Trinh, cô đang chuẩn bị xuống lầu thì lại nhìn thấy Tiết Hải Lâm từ cầu thang đối diện đi lên, ánh mắt cô hơi thay đổi, lập tức nghiêng người chui vào phòng vệ sinh ở bên cạnh.
Chờ đến khi cô đi ra ngoài lần nữa thì đã rơi vào trạng thái ẩn thân, sau đó đi theo Tiết Hải Lâm vào văn phòng của ông ta.
Tiết Hải Lâm mở cửa văn phòng ra, buông cặp táp xuống, sau đó mở ngăn tủ lấy ra một hộp trà có vẻ ngoài rất bình thường, đổ một ít lá trà tốt nhất vào trong ly tráng men,sau đó bưng ly đi ra ngoài rót nước sôi.
Chờ ông ta đi rồi, Linh Lung lấy bình đựng trà kia ra, nhìn lá trà ở bên trong, là Bích Loa Xuân thượng đẳng, đây chắc chắn là hàng riêng ông ta lén cất giấu.
Đúng lúc lắm, vậy cái này đi.
Cô nhanh chóng lấy lọ thuốc tử cám dương do mẹ tinh luyện trong không gian ra, nhỏ mười mililit vào trong lá trà, sau đó lắc lư bình trà vài lần, sau đó bỏ lại vào vị trí cũ.
Chờ đến khi Tiết Hải Lâm bưng chén trà quay về văn phòng thì Cung Linh Lung đã rời đi từ lâu, cô bàn giao công việc với chủ nhiệm Dương xong, hai người lập tức đi họp.
Chờ đến khi mẹ Mẫu dẫn theo người của đội điều tra chạy đến văn phòng thì đã vồ hụt, bí thư Nghiêm đứng ra tiếp đãi bọn họ, hỏi rõ lý do bọn họ đến đây sau đó mới trả lời: “Trợ lý Cung đi họp với chủ nhiệm Dương rồi, đến mười giờ cuộc họp kia mới kết thúc. Còn chuyện đồng chí Mạnh Hiểu Dĩnh bị thương, nếu đồng chí Tiếu nghi ngờ đồng chí Cung có dính dáng đến chuyện này thì bà có thể đến đồn công an báo án trước, để người của đồn công an đến điều tra.”
“Bí thư Nghiêm, đây chính là đồng chí của đội điều tra, ngày hôm qua lúc con gái của tôi bị đánh, cậu ấy có mặt ở hiện trường đuổi bắt theo hung thủ, cậu ấy có thể phân biệt rõ ràng người đánh con gái tôi có phải là Cung Linh Lung hay không.” Mẹ Mạnh không vội vàng chạy đến đây ngay chính là bởi vì bà muốn chạy đến đội điều tra để tìm người.