Lúc bà ta quay về phòng bệnh, đã có rất nhiều người nhà đến phòng bệnh Mạnh Hiểu Dĩnh thăm bệnh, hai ông bà cụ nhà họ Mạnh đang ở nơi này tiếp đãi bọn họ.
Thấy bà ta về, ông cụ Mạnh mở miệng hỏi trước: “Nghe nói con nghi ngờ trợ lý của chủ nhiệm Dương, lúc nãy còn dẫn người của đội điều tra đi qua đó xem thử, có kết quả chưa?”
“Không có.”
Không có chứng cứ xác thực, mẹ Mạnh cũng không thể ăn nói lung tung, mặt ủ mày ê nói: “Đối phương và Hiểu Dĩnh có chút mâu thuẫn với nhau, vừa khéo ngày hôm qua Vu Nam lại bất cẩn làm mẹ của cô ta bị bỏng, không bao lâu sau Vu Nam và Hiểu Dĩnh đã bị người ta đánh, con cảm thấy quá trùng hợp cho nên mới đi qua đó hỏi thăm thôi.”
“Mẹ, có phát hiện được điểm đáng ngờ gì hay không? Mẹ cảm thấy có phải là do Cung Linh Lung làm hay không?” Mạnh Hiểu Dĩnh nghẹn ngào khàn giọng hỏi.
“Không có chứng cứ.”
Mẹ Mạnh chỉ trả lời lại bốn chữ, lại hỏi một câu: “Hiểu Dĩnh, con ngoại trừ kết thù với Cung Linh Lung ra, con có còn gây thù chuốc oán với người nào nữa không?”
“Mẹ, con không có.” Mạnh Hiểu Dĩnh không hề suy nghĩ trả lời ngay.
“Con suy nghĩ cẩn thận lại.”
Bình thường mẹ Mạnh luôn bảo vệ che chở cho cô ả, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ đến những chuyện mà đoàn trưởng Tiết gọi điện thoại báo cho bà ta. Dựa theo cái tính của con gái bà ta, chắc chắn còn sẽ gây thù chuốc oán với người khác, mà chính cô ả lại còn không tự biết.
Mạnh Hiểu Dĩnh có chút mất kiên nhẫn, nhưng lại nghĩ đến hai thiếu niên đánh mình có chút kiên nhẫn, lời nói đã đến bên miệng lại bị nghẹn trở về.
“Hiểu Dĩnh, chuyện này rất quan trọng, con suy nghĩ cho cẩn thận.”
“Hiện tại nhà họ Mạnh đang trong giai đoạn rối loạn, bên ngoài có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, cũng có rất nhiều người muốn kéo chúng ta rớt đài, chúng ta nói năng hay làm việc gì đều phải thật cẩn thận, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ rơi vào bẫy của người khác ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-348.html.]
“Chuyện con và cô họ của con bị người ta đánh ngay giữa đường rất kỳ lạ, có lẽ trong lòng của con và anh cả chị dâu có rất nhiều đối tượng nghi ngờ, nhưng lại không thể điều tra rầm rộ giống như lúc trước nữa.”
“Nếu chúng ta không có chứng cứ xác thực lại đi tìm người cãi nhau lung tung, sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu, cũng sẽ làm những người khác bất mãn với chúng ta, đến lúc đó cả nhà đều sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán, cũng ảnh hưởng xấu đến công việc và danh tiếng của mọi người.”
Người nói chuyện chính là thím hai của nhà họ Mạnh, lúc nãy bà ta đến đây biết được chị dâu đã đi tìm người hiềm nghi, bà ta lập tức mở miệng trách chị dâu làm việc quá xúc động ngay.
Hiện tại chị dâu cả đã về, bà ta cũng nói thẳng: “Chị dâu, bình thường chị rất khôn khéo, sao hôm nay lại hồ đồ như thế chứ.”
“Người mà hai mẹ con chị nghi ngờ chính là nhân viên chính phủ của bộ phận dân chính, lại còn là quân tẩu, chị không có bất cứ manh mối nào đã mù quáng chạy đến chất vấn, chỉ vào phán đoán của mình đã nghi ngờ người khác, chị nghĩ coi mấy người bí thư Nghiêm sẽ đánh giá như thế nào về nhà họ Mạnh chúng ta?”
“Chuyện này sẽ nhanh chóng bị truyền ra ngoài, nói không chừng những người có thù oán với nhà họ Mạnh sẽ âm thầm mắng chúng ta là chó điên thích cắn người lung tung.”
Mẹ Mạnh bị so sánh thành “chó điên”, gương mặt vốn dĩ đã âm u lại càng đen hơn, trừng mắt nhìn bà ta: “Em nói chuyện kiểu gì thế?”
“Em chỉ nói thật mà thôi.”
Thím hai nhà họ Mãnh cãi lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạnh Hiểu Dĩnh: “Hiểu Dĩnh, thím hai vẫn giữ nguyên lập trường của mình, con bình tĩnh lại, suy nghĩ cho cẩn thận đi.”
“Nếu con đã xác nhận rằng hai tên lưu manh kia quen mặt, vậy chắc chắn là người mà bình thường chúng ta đều có thể tiếp xúc đến, con cứ lần lượt loại trừ những người mà con quen biết và gặp qua, trước khi xác nhận được thân phận của đối phương, con đừng có mà đi nghi ngờ người khác lung tung nữa.”
Lúc trước Mạnh Hiểu Dĩnh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này, nhưng làm kiểu gì cũng không thể nào nhớ nổi, khàn giọng nói; “Con xác định không phải là người trong bộ đội và đoàn văn công rồi, con nhìn thấy bọn họ trong nhà mình đó, chắc là cô họ cũng nhìn thấy mặt bọn họ, nhờ cô cũng suy nghĩ thử đi.”
“Sáng nay mẹ đã nói chuyện với cô của con rồi, bà ấy cũng nói là có chút quen mặt.” Mẹ Mạnh tiếp lời.
Bà ta vừa nói xong, một đồng chí nữ xấp xỉ tuổi của Mạnh Hiểu Dĩnh xông vào phòng bệnh, mặt lộ ra vẻ hoảng hốt sợ hãi: “Ông nội, bác cả, đã xảy ra chuyện, ra chuyện lớn rồi.”