THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Quân nhân bộ đội ở đằng trước cứu hộ cứu tế, các người dân cũng phối hợp giúp đỡ, bộ phận dân chính thì ở phía sau giúp đỡ điều phái vật tư.

Trong ba ngày nay Cung Linh Lung đều đang vận chuyển vật tư, mỗi ngày trời vừa mới sáng đã thức dậy, chở hàng hóa đến trời tối, buổi tối vào nhà nghỉ trong huyện thành nghỉ ngơi.

Trong ba ngày lái xe này, cô gặp được Giang Vận rất nhiều lần, hai người cũng nhanh chóng thân thiết với nhau, chiều nay lại trùng hợp gặp được, hai người cùng nhau vận chuyển lương thực đi đến cuối nguồn của đập chứa nước, đó là nơi bị tai nạn nghiêm trọng nhất.

Vừa mới quẹo qua một khúc công, xe tải lớn ở đằng trước đã phanh gấp dừng lại.

Cung Linh Lung đi theo phía sau cũng đạp phanh thắng xe lại, đồng nghiệp Lý Tuyên ngồi ở ghế phụ lái hạ cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài: “Sao tự nhiên lại dừng xe thế?”

Tài xế trong chiếc xe phía sau nói: “Sao lại dừng xe thế?”

Lý Tuyên đang định mở cửa xe đi xuống, Giang Vận ở trong xe phía trước đã cầm loa kêu to: “Đằng trước có ăn cướp chặn đường, mọi người nhớ chú ý an toàn.”

“Ăn cướp?”

Cung Linh Lung và Lý Tuyên liếc nhìn nhau, ăn ý cầm một cây gậy phòng thân.

Đội ngũ của bọn họ có năm chiếc xe, năm tài xế cộng thêm nhân viên đi cùng, tổng cộng cũng chỉ có mười người, trong đó có bốn người là quân nhân, những người khác đều là tài xế và trợ lý do bộ phận dân chính điều phối.

Bốn người quân nhân đứng ở đằng trước, ba người còn lại đều nghe theo lệnh của Giang Vận, sáu người Cung Linh Lung cũng cầm theo vũ khí tiện tay đứng ở đằng sau.

Đám ăn cướp chặn đường này cũng không quá đông, chỉ khoảng hai mươi người, trong tay bọn họ đều cầm theo dao, trong đó có một người đàn ông cơ thể cường trắng, mặt mày hung dữ cầm d.a.o găm kề sát cổ của một đứa nhỏ, kế bên lại có hai người đàn ông khống chế một người phụ nữ, người phụ nữ này đang khóc bù lu bù loa

Thấy bọn bắt cóc có con tin, Giang Vận siết chặt lấy s.ú.n.g trong tay của mình, làm đại diện tiến lên đàm phán: “Mấy người muốn thế nào mới chịu thả người?”

“Tiền, lương thực.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-383.html.]

Người đàn ông bắt cóc đứa bé kia mở miệng, giọng rất lớn: “Năm nghìn, hai chiếc xe lương thực.”

“Tôi đưa lương thực cho mấy người, mấy người mang đi được sao?” Giang Vận hỏi ngược lại.

“Hai con đàn bà tụi mày lái xe đưa vào trong trại của bọn tao.”

Người đàn ông kia dùng một tay bóp cổ con nít, dùng d.a.o găm trong tay chỉ vào Giang Vận và Cung Linh Lung.

Rõ ràng bọn họ đã điều tra từ trước rồi, cũng cố ý đứng ở nơi này chờ hai nữ tài xế bọn họ lái xe đi ngang qua.

“Đồng chí quân nhân, cứu chúng tôi với, cứu con trai tôi, thằng bé chỉ mới có bốn tuổi, mấy người mau cứu chúng tôi với.” Người phụ nữ bị bắt khống chế đều gân cổ lên kêu to.

Cung Linh Lung đứng ở vị trí bên ngoài, cách đám ăn cướp chừng bốn năm mét, trong lúc Giang Vận đàm phán nói chuyện với mấy tên ăn cướp kia, cô cũng cẩn thận quan sát biểu cảm của nhóm người ở đối diện.

Lại nhìn hoàn cảnh ở xung quanh, khu vực này cực kỳ hoang vắng, lúc nãy bọn họ đi đến đây cũng chưa từng nhìn thấy thôn trang nào, trên đường cũng không có người dân gặp nạn đi lại, xung quanh đều là núi đá bình thường, vắng tanh, đến cả một cái nhà tranh cũng không có.

Khi người phụ nữ kia gân cổ lên kêu gào, cô phát hiện giọng của người phụ nữ kia chẳng có chút nghẹn ngào nào cả, biểu cảm trên mặt cũng rất khác thường, lúc người đàn ông kia chĩa d.a.o về phía cổ đứa bé kia, cô ta trông rất kích động, lại không có vẻ sốt ruột gì.

Lại nhìn đứa bé bị bắt cóc kia, mặt mày đen thùi, quần áo trên người rất bẩn, nhưng giày lại rất sạch, toàn thân lộ ra vẻ vô cùng khác thường.

Giang Vận vẫn cứ đang tiếp tục thương lượng với người đàn ông kia, Cung Linh Lung âm thầm bước về phía trước vài bước, đứng ở đằng sau Giang Vận quan sát hai mẹ con kia.

“Một nghìn đồng, không thể nhiều hơn nữa.”

Giang Vận trả giá, tay phải âm thầm cầm lấy s.ú.n.g lúc ở bên hông, thấy Cung Linh Lung đi đến, khẽ hỏi: “Linh Lung, cô đang nhìn cái gì đó?”

“Giang Vận, tôi cảm thấy bọn họ rất khác thường.”

“Khác thường chỗ nào?” Thật ra Giang Vận cũng cảm thấy như thế, nhưng lại tạm thời chưa phát hiện ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi