“Con gái của tôi nói không sai, đồng chí Liêu này có hành vi cử chỉ không đúng, lúc nãy ông ta cố ý chặn đường táy máy tay chân với tôi, hành vi của ông ta rõ ràng là đang chơi lưu manh, bị đánh là đáng.”
Bạch Thủy Tiên đương nhiên sẽ không cản trở hành vi của con gái, cho dù con gái không đến thì bà ta cũng đang muốn ra tay.
Thấy con gái đã dồn người kia vào trong góc, còn giơ chân đá ông ta ngả ngửa ra, trong mắt hiện lên ý cười, trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận: “Chủ nhiệm Bành, tôi đã từ chối ý tốt của cô từ lâu rồi, tôi nghĩ tôi đã nói quá rõ ràng.”
“Hôm nay cô lại dẫn đồng chí Liêu này đến đây, ông ta không màng đến ý kiến cổ tôi, dồn tôi vào góc tường, ảnh hưởng đến công việc của tôi, lại còn ảnh hưởng xấu đến danh dự của tôi.”
“Tôi sẽ báo cáo chuyện này cho lãnh đạo, ông ta nhất định phải xin lỗi tôi, ngoài ra ông ta là do cô mang đến, tôi hi vọng cô cũng phải cho tôi một lời giải thích.”
Trong lúc bọn họ họ nói chuyện, Cung Linh Lung đã đánh tên đầu heo ghê tởm kia một trận, còn đạp vài cái thật mạnh lên lưng và đùi của ông ta.
Chờ nhân viên bảo vệ của viện điều dưỡng đến, cô lập tức dừng tay lại, còn giành trước mở miệng hỏi ngược lại: “Đồng chí bảo vệ, tại sao viện điều dưỡng lại cho phép loại lưu manh này đi vào? Viện điều dưỡng là nơi ở của các lãnh đạo lớn tuổi, đại đa số mọi người làm việc nơi đây đều là đồng chí nữ, các ông lại bỏ mặc cho loại lưu manh này đi vào, vậy làm sao để bảo đảm an toàn sinh mệnh và danh dự của các đồng chí nữ đây?”
“Ông ấy không phải lưu manh.”
Mặt Bành Ngọc Ni đen nhánh như mực, nghiến răng nghiến lợi giới thiệu: “Cung Linh Lung, ông ấy là phó chủ nhiệm của xưởng sản xuất nhà máy dệt, đồng chí Liêu Hữu Dân.”
“Chủ nhiệm Bành, thì ra bà đang ở đây à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-387.html.]
Lúc trước Cung Linh Lung cũng đã nghe được tiếng của Bành Ngọc Ni, nhưng mà cô lại giả vờ như không nghe thấy, hiện tại trên cơ bản đã xác nhận tên đàn ông ghê tởm này có liên quan đến bà ta, nhanh chóng đi đến, xụ mặt hỏi: “Chủ nhiệm Bành, bà có quan hệ gì với tên lưu manh này?”
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, ông ấy không phải lưu manh.” Mặt Bành Ngọc Ni vô cùng âm u.
“Ông ta không phải lưu manh, nhưng hành vi của ông ta là đang chơi lưu manh.”
Cung Linh Lung dùng cây gậy trúc bị cô đánh đến gãy chỉ vào chỗ mẹ cô đứng, tiếng nói lớn hơn: “Lúc nãy tôi vừa đến đây đã chính mắt nhìn thấy tên lưu manh kia dồn mẹ tôi vào góc đó, ông ta còn táy máy tay chân, hành vi này không phải là hành vi lưu manh thì là cái gì? Chủ nhiệm Bành, bà nói thử cho tôi nghe xem, đây là hành vi gì hả?”
“Cô hiểu lầm rồi, trong khoảng thời gian này mẹ cô chăm sóc cho mẹ tôi rất vất vả, tôi biết được mẹ cô đã ly hôn còn đang độc thân cho nên mới có ý định giới thiệu cho cô ấy một đối tượng tốt.”
“Phó chủ nhiệm Liêu này là đối tượng do tôi giới thiệu cho mẹ của cô quen biết, ông ấy vừa gặp mẹ cô đã thích, hôm nay tôi…”
Bành Ngọc Ni còn chưa nói xong, Bạch Thủy Tiên đã xụ mắt ngắt lời: “Chủ nhiệm Bành, phiền cô thu hồi lại cái câu vừa gặp đã thích kia đi, nếu cô đã quên mất những lời tôi đã nói lúc trước, tôi có thể nói lại một lần nữa ngay trước mặt tất cả mọi người.”
“Chăm sóc cho mẹ của cô là công việc và trách nhiệm của tôi, không cần cô phải cảm ơn gì cả, tôi xin nhận lấy tấm lòng tốt của cô, nhưng tôi không có bất cứ suy nghĩ gì đồng chí Liêu, cũng không có kế hoạch tái hôn.”
“Tôi chỉ muốn yên lặng làm việc ở nơi này, không muốn trêu chọc phải mấy chuyện lung tung rối loạn, phiền cô thu hồi lại lòng tốt của mình đi.”
Thấy bà không chịu nể mặt mình như thế, còn dám bác bỏ lòng tốt của bà ta ngay trước mặt nhiều người thế này, sắc mặt của Bành Ngọc Ni trở nên vô cùng khó coi: “Bạch Thủy Tiên, cô đúng là không biết điều, đồng chí Liêu mà tôi giới thiệu cho cô đều là người rất tốt trên tất cả các phương diện, người ta cũng có ý với cô, cô cần gì phải…”
“Chủ nhiệm Bành, là tôi nói chưa đủ rõ ràng hay là lỗ tai của cô có vấn đề hả?” Bạch Thủy Tiên lại ngắt lời bà ta lần nữa, biểu cảm trên mặt lạnh lùng chưa từng có.