THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Thấy gương mặt bà ta đã giận đến mức biến thành màu gan heo, Bạch Thủy Tiên lại tiếp tục nói: “Chủ nhiệm Bành, tôi sẽ không lặp lại thái độ của mình lần nữa, tôi chỉ là một người phụ nữ đến từ nông thôn rất bình thường, chỉ muốn yên lặng ở nơi này làm việc, lòng tốt của cô đối với tôi không phải là chuyện tốt, mà là phiền phức.”

“Được nhiên, lần này cô giới thiệu đối tượng cho tôi rốt cuộc là thật sự có lòng tốt hay là có ý đồ gì khác, trong lòng tôi cũng hiểu rất rõ.”

“Có một số chuyện không cần thiết phải nói rõ, phiền cô dẫn đồng chí Liêu này đi, để ông ta đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu có lần tiếp theo, tôi sẽ báo công an.”

“Đến lúc đó làm lớn chuyện, tôi chẳng có gì vẻ vang, chỉ e là cô cũng sẽ bị người ta gắn cái mác thích lo chuyện bao đồng, cũng chẳng có ích lợi gì cho danh tiếng và công việc của cô.”

Sau khi nói xong, bà ngó lơ gương mặt âm u như nước của Bành Ngọc Ni, nhặt cái túi bị con gái quăng dưới đất lên, kéo con gái đi: “Linh Lung, đi thôi.”

Cung Linh Lung cũng đi theo bà, nhưng mà trước khi rời đi còn đ.â.m chọc vào trái tim Bành Ngọc Ni một chút: “Chủ nhiệm Bành, chủ nhiệm Dương của bộ phận dân chính đã dẫn theo đội ngũ quay về, lần này ở phương diện cung ứng vật tư có không ít vấn đề. Chúng tôi ở tiền tuyến tranh giành thời gian đưa vật tư đi, đồng nghiệp trong đơn vị của bà lại làm việc trễ nãi không tích cực, chủ nhiệm Dương phải gọi điện thoại tới gọi điện thoại lui thúc giục mãi mới có thể xử lý tốt vật tư cung ứng, tôi cảm thấy bà nên xử lý việc nhà của mình nhanh lên, sau đó chạy về đơn vị xử lý công việc thì tốt hơn.”

Nhìn theo bóng dáng hai mẹ con bọn họ rời đi, Bành Ngọc Ni suýt chút nữa đã cắn nát răng, trừng mắt nhìn về phía Liêu Hữu Dân một tiếng, xoay người đẩy mẹ về phòng.

Vừa vào đến trong phòng, bà cụ Bành đã lập tức xụ mặt nói ngay: “Con nhìn xem con đang làm chuyện gì đó, con rảnh rỗi không có chuyện gì làm kiếm chuyện cho mình, đang yên đang lành tự nhiên con lại đi trêu chọc bọn họ làm gì?”

“Mẹ, có một số việc mẹ không kết đâu.” Lúc nãy còn ở bên ngoài, Bành Ngọc Ni còn có thể chịu đựng, hiện tại vào phòng lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Bà cụ Bành vội hỏi, nghĩ đến hai mẹ con Bạch Thủy Tiên, thử suy đoán: “Có phải con gái của Bạch Thủy Tiên kiếm chuyện phiền phức trong công việc cho con không?”

“Không phải, con và con nhỏ đó không ở cùng một bộ phận.” Bành Ngọc Ni lắc đầu nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-389.html.]

“Không phải nó, vậy thì chính là Bạch Thủy Tiên. Cô ta vẫn luôn ở chỗ này làm việc, cũng không thấy cô ta làm ra chuyện gì, sao lại chọc đến con rồi?”

Bành Ngọc Ni không biết phải trả lời bà ta như thế nào, cũng không thể nói là mình ghen tị được đúng không.

Thấy bà ta chần chừ không chịu mở miệng, bà cụ Bành sốt ruột nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế hả? Nếu cô ta trong ngoài không đồng nhất, bên trong không giống như mặt ngoài thì mẹ cũng có thể nghĩ cách đuổi cô ta đi.”

“Gương mặt của cô ta quá quyến rũ.”

Bành Ngọc Ni không nhịn xuống được nói thẳng, vô cùng tức giận nói: “Mấy ngày nay Tiết Hải Lâm thường xuyên chạy đến nơi này, anh ta cũng không phải là đến thăm mẹ báo hiếu, mà chỉ là mượn cớ đến thăm mẹ để ngắm Bạch Thủy Tiên mà thôi.”

“Cái gì?” Bà cụ Bành giật mình hết hồn: “Con xác định sao?”

“Con cùng chung chăn gối với anh ta hơn hai mươi năm, anh ta là người như thế nào, trong lòng con hiểu rất rõ.”

“Anh ta đã chán con từ lâu rồi, đã đi ra ngoài tằng tịu với không ít phụ nữ khác, chỉ riêng những người mà con biết cũng đã có năm sáu người rồi, con là vì ba đứa nhỏ mới phải cố chịu đựng, mấy năm nay cũng đã xử lý không ít chuyện lung tung rối loạn này.”

“Lần trước anh ta đến nơi này nhìn thấy Bạch Thủy Tiên, thấy cô ta quá xinh đẹp, quay về lập tức tìm người điều tra chuyện của cô ta, mỗi lần đến đây đều tìm cớ để gặp lại cô ta.”

Bà cụ Bành cũng đã hiểu, duỗi tay vỗ nhẹ cánh tay của bà ta, đau lòng muốn chết: “Con phải nói chuyện này cho mẹ biết từ trước chứ, con không cần phải làm chuyện dư thừa giới thiệu chồng cho Bạch Thủy Tiên, cứ tìm đại một cớ đuổi việc cô ta đi không phải là được rồi sao.”

“Mẹ, điều cô ta đi thì có ích lợi gì chứ, chỉ khi cô ta gả chồng, có người đàn ông khác thì Tiết Hải Lâm mới có thể dẹp suy nghĩ này đi.”

Lúc nói ra những lời này, trong mắt Bành Ngọc Ni lóe lên ánh sáng tối tăm không rõ, còn mang theo chút ác độc vô cùng rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi