THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Tuần này vô cùng bận rộn lại vất vả, chủ nhật được nghỉ ngơi, Cung Linh Lung ở trong nhà ngủ một giấc ngon lành, ngủ đến gần chín giờ rưỡi mới thức dậy.

Hiện tại Bạch Thủy Tiên đã từ chức ở nhà, lồng bắt cá lại bắt đầu phát huy tác dụng, mỗi ngày bà và các chị dâu khác sẽ cùng nhau đi lấy lồng cá, sáng nay còn thu hoạch được không ít, hiện tại đang ngồi cùng nhau xử lý cá con.

“Linh Lung, dậy rồi à?”

Vu Hỉ Mai cười nhìn về phía cô nói: “Đầu tuần em phải đến huyện Tân Giang cứu tế rất vất vả, hôm nay được nghỉ, sao không ở nhà ngủ thêm một chút đi.”

“Ngủ đến giờ này cũng đã đủ rồi.”

Cung Linh Lung dùng một tay bưng cháo, một tay cầm bánh bí đỏ, đang chậm rãi ăn, thấy cách đó không xa có một bóng dáng xa lạ đi đến, hỏi thử: “Các chị dâu, hình như em chưa thấy người kia, là người nhà mới đến hả?”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía người đang đi đến gần, Vu Hỉ Mai nói cho cô biết: “Đó là em họ bà con xa của chủ nhiệm Điền khoa ngoại của bệnh viện, tên là Trần Anh, thật ra bọn họ cũng chẳng có quan hệ m.á.u mủ gì cả, thím Tiêu là mẹ kế của chủ nhiệm Điền, Trần Anh là cháu gái họ nhà mẹ đẻ của thím Tiêu.”

“Chào các chị dâu, các chị đang xử lý cá à, hình như hôm nay các chị làm muộn hơn mọi hôm đúng không?” Trần Anh bước đến, giọng điệu nói chuyện có vẻ khá thân thiết với bọn họ.

“Chủ nhật được nghỉ, mấy thằng khỉ nhỏ trong nhà đều quậy phá muốn chết, cho nên mới ra ngoài trễ.”

Tưởng Á Bình tiếp lời, cũng hỏi cô ta: “Sáng nay tôi thấy bên chỗ các cô đều đang cuốc đất trong vườn rau, nhà cô cũng đang định trồng rau hả?”

“Trồng năm phần đất, dượng họ không chịu ngồi không, mấy công việc trong vườn rau đều là ông ấy làm, không cho bọn em đi giúp đỡ, em chỉ cần làm việc nhà là được rồi.”

Gương mặt của Trần Anh chỉ thuộc dạng bình thường, đứng giữa đám đông cũng không có gì thu hút, nhưng mà đôi mắt lại rất sáng và thông minh, hiện tại cô ta đã nhìn về phía Cung Linh Lung, chủ động chào hỏi: “Đây là chị dâu của nhà phó đoàn trưởng Lục đúng không?”

Cung Linh Lung cười nhạt nói: “Đồng chí Trần, chào cô, tôi tên Cung Linh Lung.”

“Chào chị dâu, em tên Trần Anh, anh họ của em là chủ nhiệm Điền của bệnh viện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-395.html.]

Trong khoảng thời gian này Trần Anh thường xuyên qua bên này chơi, đã biết được cô đang làm việc ở bộ phận dân chính, cười nhạt nói: “Nghe nói bình thường chị dâu đều phải đi làm, mỗi ngày toàn là đi sớm về trễ, hôm nay chủ nhật chị được nghỉ sao?”

“Đúng vậy, chủ nhật mỗi tuần tôi đều được nghỉ một ngày.” Cung Linh Lung vẫn cười nói như bình thường.

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện thì Dương Tiểu Lan đã xử lý cá xong, ngẩng đầu hỏi: “Linh Lung, bọn chị đang định lên núi đốn củi, dì Bạch đi cùng với bọn chị, em có đi chung luôn không?”

“Đi chứ.”

Cung Linh Lung lập tức ăn sạch cháo trong chén, thấy trong chậu của mẹ không còn lại bao nhiêu cá, cũng không giúp đỡ nữa, xoay người về nhà lấy d.a.o chẻ củi và dây thường.

Các quân tẩu cùng nhau đi vào trong núi đốn củi, Trần Anh cũng nói là đi chung với bọn họ, vội vàng chạy về nhà lấy công cụ.

Hôm nay trong trường cũng được nghỉ, mấy đứa nhỏ không cần phải đi học, lúc này cũng nối đuôi nhau cùng đi vào trong núi, dọc theo đường đi mấy đứa nhỏ chạy đùa la hét, làm cho thỏ hoang trên núi đều sợ đến mức bỏ chạy khắp nơi.

“Cương Tử, con chạy chậm thôi, coi chừng ngã.”

Cung Linh Lung cầm đòn gánh đi ở phía sau đội ngũ, thấy Trần Anh chạy theo Cương Tư la, hơi nhướng mày, hỏi Vương Ngọc Miêu ở bên cạnh: “Trần Anh đang hẹn hò với phó doanh trưởng Viên hả?”

Vương Ngọc Miêu lắc đầu nói nhỏ: “Phó doanh trưởng cũng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt Trần Anh lần nào.”

Cung Linh Lung: “… Còn chưa gặp mặt, vậy cô ấy quan tâm Cương Tử như thế làm gì chứ?”

Vương Ngọc Miêu cười cười, biểu cảm như mang theo thâm ý nói: “Lúc cô ấy mới vừa đến đây, ngày nào thím Tiêu cũng dẫn cô ấy đến nói chuyện với bà nội của Cương Tử, mượn cớ là đồng hương với nhau, nói chuyện cũng rất vui vẻ.”

“Cho nên, chờ phó doanh trưởng Viên làm nhiệm vụ xong quay về, trong nhà sẽ có thêm một cô vợ mới hả?” Tuy rằng lúc này Cung Linh Lung đang nói chuyện với cô ấy nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía Trần Anh.

“Chuyện này thì khó mà nói trước được, hai hôm trước bọn chị còn hỏi bà nội của Cương Tử, bà ấy có ấn tượng khá tốt đối với Trần Anh, nhưng mà bởi vì chuyện của Trần Nhị Yến, hiện tại bà ấy khá cẩn thận với chuyện hôn nhân của con trai, bà ấy nói sẽ không tự quyết định lung tung nữa, mọi chuyện đều phải chờ con trai bà ấy về rồi lại nói tiếp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi