“Thư ký Trịnh, mau thông báo mở họp, bảo phó thị trưởng Tiết đến phòng hợp ngay lập tức!”
Sáng nay bí thư Đồng của ủy ban thành phố đến văn phòng, vừa vào cửa đã phát hiện trên mặt đất có một bức ảnh, ông ấy nhặt bức ảnh đó lên xem, lập tức thay đổi sắc mặt, cũng nhanh chóng thông báo cho các cán bộ quản lý cấp cao đi mở họp.
Giờ phút này trong tay mỗi một người lãnh đạo đều có một tấm ảnh, đây đều là do bọn họ nhặt được dưới mặt đất trong văn phòng, là có người nhét vào kẹt cửa.
Trong tay Bành Ngọc Ni cũng có một tấm, chỉ cần nhìn thoáng qua, bà ta đã tức giận đến mức muốn ngất xỉu.
Bà ta đã biết Tiết Hải Lâm đi ra ngoài lêu lỏng từ lâu rồi, mấy năm nay bà ta cũng từng âm thầm xử lý mấy người phụ nữ mà ông ta tằng tịu rất nhiều, nhưng mà bà ta lại chưa từng nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh chụp, lại nhìn thấy bé trai cực kỳ giống ông ta trong ảnh chụp, bà ta đã giận đến mức nổi điên.
“Chủ nhiệm Bành, bí thư Đồng thông báo mở họp, mời cô lập tức đến phòng họp ngay”
Bành Ngọc Ni mới từ dưới đất bò dậy, thư ký Trịnh đã đến thông báo với bà ta, thấy trong tay bà ta cũng có một bức ảnh, hiện tại mặt mày xanh mét, điều này cũng đã đủ để chứng minh tính chân thật của bức ảnh này rồi.
Tiết Hải Lâm là người duy nhất không nhận được ảnh chụp, ông ta đến văn phòng vừa mới pha trà xong, thấy trợ lý thông báo mở họp gấp, lập tức chạy đến.
Chờ đến khi ông ta chạy đến phòng họp, thấy mọi người đều dùng ánh mắt trách móc nhìn ông ta, trong lòng ông ta thoáng căng thẳng: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bốp!”
Trả lời ông ta chính là một cái tát của Bành Ngọc Ni.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-399.html.]
Tiết Hải Lâm bị bà ta tát đến ngu người, chờ đến khi phản ứng lại, lập tức nổi giận trừng mắt nhìn bà ta: “Bành Ngọc Ni, em lại phát điên cái gì nữa đó?”
“Tôi nổi điên cái gì à, ông tự xem đi.”
Bành Ngọc Ni đã tức giận đến mức mất đi lý trí, cầm lấy ảnh chụp quăng về phía ông ta, vừa khéo rơi thẳng vào mặt ông ta.
Hình ảnh rơi xuống đất, “ảnh gia đình” một nhà ba người ở chính diện.
Tiết Hải Lâm cúi đầu nhìn, con ngươi co rụt lại, trong nháy mắt này trái tim giống như bị đinh sắt đ.â.m trúng, làm ông ta sợ đến mức cứng đờ.
Nhưng mà ông ta đã chìm nổi trong quan trường nhiều năm như thế, đã rèn luyện được tố chất tâm lý, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, ông ta đã buộc mình phải nhanh chóng ổn định lại, khom lưng nhặt ảnh chụp dưới đất lên, còn cười nhẹ nhàng nói: “Ngọc Ni, tấm ảnh này là do em chụp đó hả? Chụp đẹp đó chứ.”
Bành Ngọc Ni thấy ông ta còn cười được, lửa giận hừng hực trong lòng như muốn lan ra bên ngoài.
Bà ta đang định mở miệng nói chuyện, ánh mắt của Tiết Hải Lâm sâu thẳm nhìn bà ta, ngoài miệng nói: “Đây là Văn Thiến và con trai của em ấy đó, hôm qua anh đi thăm hai mẹ con bọn họ, hôm qua cha còn gọi điện thoại cho anh, nói hôm qua là sinh nhật sáu tuổi của con trai Văn Thiến, bảo anh mua vài thứ tặng cho thằng bé.”
Hai người đã cùng chúng chăn gối hơn hai mươi năm, Bành Ngọc Ni cũng hiểu rõ ý đồ mà ánh mắt ông ta muốn truyền đạt, đành phải buộc bản thân bình tĩnh lại, cố nén lửa giận phối hợp với ông ta: “Văn Thiến? Sao em cảm thấy tên này có chút quen tai thế?”
“Là con dâu của chú ba họ ở dưới quê, là vợ của em họ Hướng Bình.”
“Lúc trước anh đã nói với em rồi, em họ Hướng Bình gặp chuyện ngoài ý muốn qua đời, không bao lâu sau hai ông bà nhà chú ba cũng c.h.ế.t bệnh, trước khi mất đã nhờ cha mẹ chăm sóc hai mẹ con bọn họ.”
“Cha mẹ không đưa bọn họ đến kinh đô, chỉ sắp xếp bọn họ ở thành phố Hán, căn nhà kia là do anh thuê cho bọn họ. Hai năm trước thằng bé còn nhỏ, anh đã giúp bọn họ sinh sống trong hai năm qua, hiện tại Văn Thiến đã tìm được việc ở trường học, anh mới không giúp đỡ bọn họ tiền bạc và lương thực nữa, thỉnh thoảng chỉ qua đó thăm một lần.”