“Vãn Đường, chuyện sáng nay vẫn còn chưa nói xong, chúng ta vào phòng sách nói tiếp đi.”
Hàn Tế còn có chuyện quan trọng muốn nói với bà, cho dù Giang Vận không sáng tạo cơ hội cho ông ấy thì ông ấy cũng sẽ chủ động đuổi bọn họ rời đi.
Vừa vào trong phòng sách ngồi xuống, Hàn Tế đã mở miệng nói trước: “Vãn Đường, em mau kể lại cho anh biết chuyện đám cháy ở nhà họ Cung năm đó đi.”
Bạch Thủy Tiên biết ông ấy sẽ hỏi chuyện này, trong đầu nhớ lại những hình ảnh và điệu bộ của cha mẹ và hai anh trai, đôi mắt dịu dàng tràn ngập vẻ đau đớn vô cùng kịch liệt, giọng phát run: “Hàn Tế, vụ cháy ở nhà họ Cung năm đó không phải là ngoài ý muốn, là do có người gây ra. Cha mẹ và hai anh của tôi cũng không phải ngoài ý muốn c.h.ế.t trong trận cháy kia, là bị người ta nghênh ngang vào nhà g.i.ế.c chết.”
Hai cha con nhà họ Hàn vẫn luôn không tin người nhà họ Cung sẽ c.h.ế.t sạch trong vụ hỏa hoạn năm xưa, bọn họ cũng không tin trận cháy kia là đột phát, chỉ có điều mọi dấu vết đều đã bị lửa lớn thiêu rụi.
“Ai làm?”
Giọng nói của Hàn Tế âm trầm đến mức làm tim người ta đập thình thịch.
“Hàn Tế, anh đừng hỏi chuyện này.” Bạch Thủy Tiên không muốn cho ông ấy biết, cũng không muốn thêm phiền phức cho nhà họ Hàn.
Bà không chịu nói, Hàn Tế lại tiếp tục hỏi: “Vãn Đường, có phải là nhà họ Thôi không?”
“Không phải.”
Nhà họ Thôi là nhà chồng trước kia của Bạch Thủy Tiên, bà lau nhẹ đôi mắt đỏ rực của mình, nói: “Tôi và Thôi Trí Viễn ly hôn chỉ đơn giản là hết tình cảm, chia tay trong hòa bình. Năm đó là do tôi chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, khi ly hôn thì chuyện tại sản này nọ đều được phân chia rất rõ ràng, không có cãi nhau mâu thuẫn gì cả. Lúc nhà họ Cung xảy ra chuyện, tôi và anh ấy đã ly hôn được nửa tháng, chuyện trong nhà cũng không liên quan gì đến anh ấy và nhà họ Thôi.”
“Không phải nhà họ Thôi thì là ai?” Hàn Tế tiếp tục hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-457.html.]
“Hàn Tế, anh đừng hỏi.”
Bạch Thủy Tiên có chút bất đắc dĩ, đôi mắt dịu dàng tràn ngập đau đớn và khổ sở: “Hai mẹ con tôi sẽ tự tay báo mối huyết hải thâm thù của nhà họ Cung, chúng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ chủ mưu và đồng lõa nào đã hại c.h.ế.t cha mẹ và các anh của tôi.”
Trong trí nhớ của Hàn Tế, bà là một người dịu dàng trí thức lại vô cùng vui sướng, mỗi lần gặp mặt bà, bà luôn cười nhạt vô cùng xinh đẹp, thuần khiết giống như một đóa hoa nhài nở rộ.
Bà được nhà họ Cung bảo vệ rất tốt, cha mẹ và các anh trong nhà đều rất yêu thương bà, bà chính là một đóa hoa xinh đẹp yêu kiều sống ở trong nhà ấm.
Từ nhỏ bà đã được tiếp thu giáo dục tinh anh nhất, tinh thông văn hóa Trung Quốc và phương tây, phẩm hạnh đoan trang lại ưu nhã, đối xử với mọi người đều hiền lành lại có lễ, là quý nữ thế gia chính hiệu, là giấc mộng đẹp nhất của rất nhiều người đàn ông cùng thế hệ.
Nhưng bà của hiện tại, trong mắt đã không còn sạch sẽ xinh đẹp giống như trước kia, đôi mắt che kín tang thương và đau khổ, nụ cười cũng không còn xinh đẹp như trước, có thêm rất nhiều đau khổ và chua xót.
Nhìn thấy bà như bây giờ, trái tim Hàn Tế như đao cắt: “Vãn Đường, tôi có thể giúp em.”
“Hàn Tế, tôi biết hiện tại anh đã không còn là một thanh niên nóng tính như trước đây nữa, nhà họ Hàn cũng không còn là một gia đình yếu đuối, tôi biết chỉ cần tôi mở miệng, nhà họ Hàn nhất định sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để giúp đỡ tôi.”
“Chỉ có điều, tôi muốn để hai mẹ con chúng tôi tự tay báo mối huyết hải thâm thù của nhà họ Cung.”
Bạch Thủy Tiên không muốn làm phiền nhà họ Hàn, những công huân mà nhà họ Hàn có được ngày hôm nay đều là do cha con bọn họ dùng mạng sống để tranh đấu kiếm lấy, bà rất cảm động trước tấm lòng của nhà họ Hàn, nhưng chắc chắn sẽ không liên lụy bọn họ.
“Vãn Đường, cha của tôi đã từng nói, không có ông nội Cung thì sẽ không có ông ấy, cũng sẽ không có nhà họ Hàn như ngày hôm nay.”
“Nhà họ Cung gặp phải tai họa bất ngờ, mấy năm nay cha của tôi đều rất tự trách áy náy, hiện tại biết được em còn sống, cũng xác định mấy người chú Cung là bị kẻ xấu hại chết, ông ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, sẽ không trơ mắt nhìn em mạo hiểm đi báo thù.”