THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Lúc trước khi bọn họ kết hôn, Hàn Tế cũng đi đến nhà họ Cung đưa gả, sau khi nhìn thấy nụ cười vui sướng hạnh phúc của Cung Vãn Đường, ông ấy yên lặng nuốt xuống mọi đau khổ.

Thôi Trí Viễn là một phần tử trí thức cao cấp, luôn hiền hòa lễ phép với mọi người, cách làm việc và nói năng cũng không tầm thường, gương mặt trong sáng điển trai, người ngoài đều có đánh giá rất cao về ông ta, lúc đó bọn họ đứng cạnh nhau thật sự rất xứng đôi, khi kết hôn cũng tràn ngập tình cảm với nhau.

Mà ông ấy khi còn trẻ thì đi tòng quân, đi theo anh trai và cha ở trong quân doanh lăn lê bò lết, lúc này cũng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, luôn đi ở lằn ranh sống chết, luôn treo đầu trên lưng quần.

Ông ấy lớn lên ở quân doanh, nhìn thấy rất nhiều sinh ly tử biệt, rất nhiều chiến hữu hiểu nhau, quen biết nhau hi sinh tại tiền tuyến, để lại vợ trẻ con thơ ở nhà vô cùng đau lòng.

Khi đó ông ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ hi sinh bất cứ lúc nào, hoàn toàn không dám tính đến chuyện kết hôn lập gia đình, sợ hãi ngày kia đột nhiên đến, ông ấy nhắm mắt rời đi, nhưng lại để lại đau khổ vô tận cho vợ con.

Cho nên mặc dù trong lòng ông ấy có rất nhiều tình yêu, nhưng cũng đè nén phần tình cảm này đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng, chưa bao giờ nói với người ta dù chỉ nửa câu.

Ông ấy vẫn luôn cho rằng bà sẽ được hạnh phúc, cho rằng Thôi Trí Viễn sẽ dùng cả đời để che chở yếu quý bà, sẽ cho bà hạnh phúc cả đời giống như ông ta đã hứa hẹn lúc đón dâu.

Nhưng ông ấy lại hoàn toàn không ngờ rằng, tên khốn nạn kia cuối cùng lại phụ lòng bà, vứt bỏ bà ngay lúc bà đang mang thai.

“Vãn Đường, Linh Lung đã biết chuyện này chưa?”

“Biết rồi, tôi đã nói cho con bé, nhưng con bé chưa từng chủ động hỏi đến bất cứ chuyện gì của Thôi Trí Viễn và nhà họ Thôi.”

Con gái không hỏi, Bạch Thủy Tiên cũng chưa nói, về chuyện này hai mẹ con đều ăn ý không hỏi nhiều thêm, dùng thái độ chung để nói rõ, trong lòng bọn họ, nhà họ Thôi chỉ là người xa lạ chẳng liên quan gì đến nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-459.html.]

Hàn Tế hơi nhướng mày, lại hỏi: “Em cũng không có ý tưởng để con bé nhận nhà họ Thôi sao?”

Bạch Thủy Tiên lắc đầu, hơi cười nhạt, nụ cười dần nhạt đi: “Bắt đầu từ khi quyết định ly hôn thì tôi và anh ấy và nhà họ Thôi cũng chỉ đã là chuyện của quá khứ.”

“Tuy rằng trong cơ thể Linh Lung chảy dòng m.á.u của anh ấy, nhưng con bé họ Cung, là con cháu nhà họ Cung, là con gái của tôi, vợ của Tĩnh Xuyên, những thứ này mới là thân phận của con bé.”

“Lúc trước khi tôi và Thôi Trí Viễn ly hôn, cũng không phải là vì giận dỗi nhất thời, mà là tôi đã thất vọng vô số lần, sau đó suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định.”

“Đối với chúng tôi ở thời điểm đó mà nói, ly hôn là cách giải quyết tốt nhất, không nói đến những mâu thuẫn gia đình trong hôn nhân, chúng tôi cũng có lý tưởng theo đuổi khác nhau, khi đưa ra những lựa chọn về mặt nguyên tắc đều có cách giải thích khác biệt không thể nào dung hòa được, vậy thì chỉ có một con đường duy nhất chính là ly hôn.”

“Tôi chưa bao giờ hối hận khi ly hôn với anh ấy, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vì sự tồn tại của Linh Lung mà lại dính líu gì với người này.”

“Mỗi người có cuộc sống riêng của mình, không quấy rầy lẫn nhau, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.”

Hàn Tế nghe được lời này, trong lòng cũng có chút cảm thán: “Ừ, hiện tại cuộc sống đơn giản, cũng khá tốt.”

“Đúng vậy, cuộc sống hiện tại đơn giản hơn rất nhiều, mấy năm nay tôi cũng rất vất vả, nuôi dạy Linh Lung lớn lên cũng rất khó khăn, chưa từng được nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, hiện tại vừa lúc có thể nghỉ ngơi thả lỏng, cơ thể và tinh thần cũng dần khôi phục lại.”

Sáng nay Hàn Tế đã nghe bà kể lại những gì bà phải trải qua trong suốt hai mươi năm qua, tuy rằng bà nói rất đơn giản, nhưng ông ấy đoán được cuộc sống khi đó của bà vất vả và nhục nhã đến cỡ nào.

Tên Bạch Kiến Nhân còn không bằng súc sinh kia, ông ấy thật sự muốn đào xác tên khốn đó ra quất xác một trận.

Thấy ông ấy lộ ra vẻ mặt tức giận, Bạch Thủy Tiên cười nhạt khuyên nhủ: “Được rồi, đừng nghĩ đến nữa, chuyện quá khứ đã qua rồi, cuộc sống sau này sẽ tốt thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi