Chạy trên bờ sông nhiều lối rẽ gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng xuống máy dừng lại bên bờ một bến cảng, lúc nay trời đã tối om, tiếng ếch kêu chim hót trở nên cực kỳ rõ ràng trong đêm đen.
“Xuống thuyền.”
Trần Anh không còn ngoan ngoãn nghe lời thím Tiêu giống như lúc trước, ăn nói cọc cằn nóng tính: “Nếu đã đến thì bà cũng đừng hòng chạy trốn, nếu bà dám trốn, tôi lập tức đạp bà xuống sông, cho bà c.h.ế.t đuổi luôn.”
Hiện tại thím Tiêu đã hối hận đến xanh cả ruột, nhưng có hối hận cũng không có tác dụng gì, sợ bị bọn họ g.i.ế.c chết, chỉ đành xách theo hành lý thành thật đi theo phía sau.
Chờ bọn họ lần lượt lên bờ, Cung Linh Lung mới lấy một miếng vải từ trong không gian ra, treo lên trên cành liễu ở bên cạnh sau đó lập tức đi theo.
Bọn họ đi chừng ba phút, Lục Tĩnh Xuyên đã chèo thuyền đi đến, anh sắp xếp nhiệm vụ cho các đồng đội đi theo bên cạnh, sau đó một mình đuổi theo cô.
Hai bên đường đi có rất nhiều ký hiệu, trên thân cây thì dùng d.a.o găm khắc hình mũi tên, trên đá thì dùng bùn vẽ, còn có một vài nơi đặc biệt dùng cành cây bị bẻ gãy xếp thành hình mũi tên, Lục Tĩnh Xuyên đi theo những hướng dẫn này, nhanh chóng đi theo phía sau bọn họ.
Đi được chừng hai mươi phút, người đàn ông kia dẫn theo mấy người Trần Anh đến trước cửa một thôn trang ở dưới chân núi.
Trong thôn nuôi rất nhiều chó, bởi vì có người ngoài đến, hiện tại chó trong thôn đều đang sủa ầm ĩ, mấy căn nhà đất cũng lần lượt đốt đèn dầu lên.
Cung Linh Lung đứng từ xa nhìn thoáng qua, trực giác mách bảo cô thôn này không đơn giản, thấy người đàn ông kia nói vài câu với với người canh gác cửa thôn, làm đối phương đi thông báo, ba người bọn họ đứng trước cửa thôn chờ, cô lập tức tranh thủ cơ hội này chạy về, đi về phía sau tập hợp với Lục Tĩnh Xuyên.
“Linh Lung.”
Đi được một đoạn đường, Cung Linh Lung hiện thân trở lại, Lục Tĩnh Xuyên đang trốn trong một góc lập tức gọi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-475.html.]
“Anh Tĩnh, anh đến nhanh thật đó.”
Lúc trước Cung Linh Lung luôn phân tâm để ý đằng sau, nhưng lại không phát hiện ra tung tích của anh, lúc đó cô còn tưởng rằng anh đã bị mất dấu rồi chứ.
“Linh Lung, tình hình phía trước như thế nào?”
Lục Tĩnh Xuyên cũng có trực giác giống như cô, cứ có cảm giác trong cái thôn đằng trước có nguy hiểm, cho nên anh đi đến đây rồi dừng lại không đuổi theo nữa.
“Cái thôn ở đằng trước không bình thường cho lắm, trước cửa có người canh gác, bên trong còn nuôi rất nhiều chó, ba người bọn họ vừa mới xuất hiện ở trước cửa thôn thì đã có người đi vào trong thông báo rồi.”
Cung Linh Lung nói lại tình hình cho anh biết, lại nói: “Anh Tĩnh, các anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh cứ sắp xếp cho những người khác tạm thời đừng đến đây, cứ đi điều tra tình hình ở xung quanh đo. Em đi vào trong đó tìm hiểu tình hình trước, một tiếng sau lại đi ra ngoài gặp anh, chúng ta hẹn gặp nhau dưới gốc cây bạch dương kia.”
Cô chỉ về phía cây kia, sau đó lại ẩn thân vội vàng chạy trở về cửa thôn.
Lúc cô chạy đến thì người đi thông báo cũng đã về, ba người Trần Anh đi theo đối phương vào trong thôn trang.
Nhìn từ mặt ngoài thì thôn trang này trông có vẻ rất bình thường, không có gì khác với những thôn trang còn lại, nhưng đi vào bên trong rồi, cứ cách mười bước lại có một người đứng canh, người đứng gác mặc quần áo giống như nông dân bình thường, nhưng ánh mắt của người nào cũng đều vô cùng sắc bén, bên hông đều mang theo vũ khí, rõ ràng bọn họ cũng không phải nông dân chân chính.
Trần Anh nhìn chằm chằm người đàn ông kia không chớp mắt, đi theo sau gã ta, thím Tiêu đi ở cuối cùng. Lúc này bà ta đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, hoàn toàn không dám mở miệng nói chuyện, bám sát theo phía sau Trần Anh.
“Tối nay bà cứ ngoan ngoãn ở lại này, đừng rời khỏi căn nhà này, nếu bà dám lộn xộn thì sẽ thưởng cho bà một viên đậu phộng.”
Trần Anh đưa thím Tiêu đến một căn phòng gạch đất đơn sơ, cảnh cáo bà ta xong lập tức đi theo người đàn ông kia.