Nửa đêm bọn họ mới về đến nhà, Bạch Thủy Tiên lo lắng sợ hãi suốt một đêm ngủ không yên cuối cùng cũng yên tâm, bưng nồi cháo đặt trên bếp giữ ấm sang cho bọn họ ăn, sau đó mới lại quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau vừa khéo là chủ nhật, Cung Linh Lung không cần phải đến đơn vị đi làm, ở trong nhà ngủ nướng một giấc thật đã, đến hơn chín giờ sáng mới thức dậy.
Rửa mặt xong, cô bưng bữa sáng mở cửa đi ra ngoài, chị dâu Vu lập tức báo cho cô một tin vui.
“Linh Lung, tối hôm qua đoàn số một nhận được một nhiệm vụ hành động tập kích đột xuất, bao vây tiêu diệt được một cứ điểm của đặc vụ, tiếp quản một mỏ vàng đang bị lén khai thác. Toàn bộ cán bộ chiến sĩ trong đoàn số một lập được công lớn, sáng nay bộ đội đã đưa ra thông báo, tất cả mọi người đều được khen ngợi thăng chức.”
Lần trước đoàn số một đi ra ngoài chấp nhận nhiệm vụ quay về cũng đã được khen ngợi thăng chức rồi, chỉ có điều còn chưa kịp đưa ra thông báo thì bọn họ lại lập công lần nữa.
Chồng nhà mình được lên chức, Cung Linh Lung đương nhiên rất vui vẻ, cười nói: “Chẳng trách tối hôm qua anh ấy lại vội vàng chạy ra ngoài, thì ra là lại đi chấp hành nhiệm vụ.”
“Lần này công lao của phó đoàn trưởng Lục là lớn nhất.”
Sáng nay Vu Hỉ Mai đã nghe chồng mình kể lại, trong hành động tập kích tối hôm qua, người có công lao lớn nhất chính là Lục Tĩnh Xuyên.
Vốn dĩ dựa vào công huân của anh, cũng đủ tư cách để thăng lên hai cấp nữa, chỉ có điều tuổi tác và trải nghiệm của anh còn quá ít, cho nên lúc này mới chỉ từ phó chuyển thành chính mà thôi.
Cung Linh Lung không hỏi quá nhiều về chuyện công việc của chồng, ngược lại chuyển sang đề tài khác: “Chị dâu, chị có nhìn thấy mẹ em đâu không?”
“Dì ấy đi ra bờ sông lấy lồng cá rồi, đi chung với J trưởng Hàn.”
Lúc trả lời, gương mặt Vu Hỉ Mai còn có vẻ rất hài hước, nói nhỏ với cô: “Linh Lung, chị nghe nói J trưởng Hàn còn chưa kết hôn đó.”
“Em biết mà.”
Cung Linh Lung đã hiểu ý của cô ấy, bất đắc dĩ bật cười: “Chuyện của người lớn, em là con nít cũng không tiện nhúng tay vào. Mẹ của em từng bị tổn thương rất lớn trong chuyện tình cảm hôn nhân, tạm thời bà ấy cũng không có suy nghĩ gì khác với J trưởng Hàn, hiện tại chỉ coi ông ấy là bạn bè bình thường mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-479.html.]
“Có lẽ J trưởng Hàn có suy nghĩ đó với mẹ em đó, chị thấy ánh mắt của ông ấy khi nhìn mẹ em rất đặc biệt.” Vu Hỉ Mai cười khẽ.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu mẹ em có suy nghĩ đó thì em cũng rất ủng hộ. Mẹ em còn trẻ, mấy năm nay lại sống đủ vất vả rồi, nếu có một người đàn ông yêu thương chăm sóc dựa vào cũng khá tốt.”
Không bao láuau, Bạch Thủy Tiên và Hàn Tế đã quay về, Cung Linh Lung cũng ăn sáng xong, cười chào hỏi bọn họ: “Mẹ, chú Hàn.”
“Hôm nay khá may mắn, bắt được hai con cá mè nặng hơn nửa cân, trưa nay làm món cá mè kho đi.” Bạch Thủy Tiên buông thùng gỗ xuống.
“Dạ được, để con nấu cho.”
Cung Linh Lung thích ăn cá mẹ, lại nghĩ tối nay mấy người Hàn Tế phải đi rồi, lại thương lượng với bà: “Mẹ, trưa nay chúng ta nấu thịt kho hay là thịt hấp đây?”
“Chú Hàn của con thích ăn thịt hấp, miếng thịt này là do sáng nay ông ấy thức dậy đi ra chợ mua về đó.”
Bạch Thủy Tiên vốn dĩ cũng muốn đi lên chợ mua thịt, kết quả bà vừa mới ra khỏi nhà, Hàn Tế đã xách theo thịt về.
Hai người bọn họ vừa mới rửa sạch thịt chuẩn bị nấu nướng, Trịnh Dũng đã xách theo một miếng thịt heo nặng chừng mười cân vội vàng chạy về, đứng ở bên ngoài kêu to: “Các chị dâu ơi, các chị ra đây một ít.”
“Anh Dũng, sao thế?” Vương Ngọc Miêu ôm con trai đi ra ngoài đầu tiên.
Trịnh Dũng nhìn cô ấy cười cười: “Hôm nay tập thể đoàn số một đều được thăng chức, lãnh đạo thưởng cho chúng ta mười lăm cân thịt, đoàn trưởng bảo các người nhà chuẩn bị một bữa tiệc chúc mừng nhỏ, bảo anh mang thịt về trước, nhờ các chị dâu nấu giúp.”
“Làm thịt hấp đi.”
Tưởng Á Bình đứng ra quyết định, đi đến cầm lấy thịt, nói với Cung Linh Lung: “Linh Lung, lúc nãy nhà em cũng chuẩn bị làm thịt hấp, em đã nấu chưa?”
“Còn chưa nấu đâu.”
Cung Linh Lung vẫy tay với cô ấy nói: “Chị dâu, chị cầm lại đây, cứ làm trong nhà em đi, các chị khỏi cần nấu.”