Cuộc sống bình thường cứ từ từ trôi qua từng ngày một, trong nháy mắt đã đến cuối tháng bảy, là thời gian mùa hè nóng nực nhất, một tai họa thiên nhiên vộ cùng hiếm thấy đột nhiên ập đến.
Nửa đêm động đất bất ngờ xuất hiện, bộ đội nhận được lệnh điều động khẩn cấp, quân khu thành phố Hán nhanh chóng hành động, tập hợp xuất phát đi chi viện ngay trong đêm.
Lục Tĩnh Xuyên cũng vội vàng rời đi, Cung Linh Lung chỉ chuẩn bị cho anh hai bộ quần áo, còn có một rương thuốc do mẹ tự điều chế, tiện thể còn mang theo một túi lương khô bánh quy.
Bên phía bộ đội nhanh chóng hành động, bộ phận dân chính cũng sốt ruột vội vàng vận chuyển, sáng sớm Cung Linh Lung vừa mới đến văn phòng đã nhận được nhiệm vụ quan trọng, vội vàng lái xe tải đi ra ngoài gom góp vật tư.
Trong lúc cứu trợ chống động đất thì lương thực, nước uống, vật tư chữa bệnh và lều trại là những thứ không thể thiếu được, cũng may là bọn họ đã có kinh nghiệm cứu trợ một lần rồi, đơn vị cung cấp vật tư cũng đã nhận được mệnh lệnh chi viện khẩn cấp, cho nên bọn họ đi gom góp vật tư cũng coi như là thuận lợi.
Vô số xe vật tư được chở đến ga xe lửa, sau đó đưa lên xe lửa vận chuyển đến phương bắc, lại được chính phủ địa phương sắp xếp vận chuyển đến nơi gặp tai nạn.
Tình hình tai nạn ở phía trước vô cùng khẩn cấp, lần này Cung Linh Lung quyên tặng hết toàn bộ mười vạn cân lương thực tích trữ trong không gian để cứu tế, Bạch Thủy Tiên cũng ở trong không gian giúp đỡ, gần vạn cân khoai tây, khoai lang đỏ và rau củ được gửi lên xe lửa vận chuyển đi ngày hôm nay đều do bà trồng ra.
Buổi tối chờ đến khi kết thúc công việc, bộ phận dân chính lại mở hợp, bí thư Nghiêm giao công việc: “Cung Linh Lung, ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát đến khu vực thiên tai cứu viện, cô ở lại thành phố Hán, tiếp tục cung ứng vật tư sang cho chúng tôi.”
“Bí thư Nghiêm, tôi đi đến khu vực thiên tai, đổi người khác ở lại thành phố Hán đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-487.html.]
Hôm nay Cung Linh Lung đã thương lượng việc này với mẹ rồi, hai mẹ con bọn họ dự tính sẽ đi cùng nhau: “Bí thư Nghiêm, mẹ tôi sẽ đi chung với tôi, mẹ tôi học y, bà ấy đi qua đó có thể giúp đỡ cứu người. Tôi sẽ phụ trách lái xe vận chuyển vật tư, ông cũng không cần lo lắng cho vấn đề sức khỏe của tôi, tôi sẽ tự lượng sức mà đi.”
Năng lực làm việc của cô thì không có gì để bàn, hiện tại khu vực chịu thiên tai đúng là đang cần những người biết lái xe như cô đến chi viện, bí thư Nghiêm trầm ngâm một lúc rồi đồng ý: “Được rồi, vậy cô đi, nhưng mà cô cố gắng hạn chế khuân vác vật nặng, cứ tập trung lo lái xe chở hàng, những việc nặng nhọc khác thì để cho đồng chí nam đi làm.”
“Được rồi.” Cung Linh Lung trả lời.
Buổi tối hai mẹ con bọn họ không quay về viện gia thuộc của quân khu, Cung Linh Lung gọi điện thoại về, nhờ mẹ Viên chăm sóc nhà cửa giúp mình.
Lần này tình hình thiên tai quá nghiêm trọng, viện gia thuộc trong quân khu cũng hưởng ứng tích cực, vợ của tư lệnh tự động tổ chức hai mươi quân tẩu cùng nhau đến nơi gặp tai nạn chi viện, sáng ngày mai bọn họ cũng sẽ xuất phát, những chuyện lặt vặt trong nhà và con cái đều sẽ giao cho các quân tẩu ở lại chăm sóc.
Mấy người Cung Linh Lung đi cùng một chuyến xe lửa với các quân tẩu, mọi người đều là người quen, trên đường đi vừa lúc có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thành phố Hán không có xe lửa chạy thẳng đến khu vực chịu thiên tai, lại bởi vì là động đất nên tình hình giao thông của các thành phố gần đó đều xuất hiện vấn đề, bọn họ mất hơn hai ngày mới vượt qua hơn một nghìn kilomet để chạy đến khu vực chịu thiên tai.
Trời sụp đất nứt, nhà cửa sụp đổ, khắp nơi toàn là đống đổ nát, vết thương khắp nơi.
Tất cả mọi người chạy đến nơi này nhìn thấy tình cảm thê thảm trước mặt, mắt ai nấy đều đỏ lên, nước mắt rưng rưng rơi xuống như mưa.
Bọn họ cũng bất chấp mỏi mệt, cũng không rảnh lo đau buồn khổ sở, lập tức nghe theo sự chỉ huy sắp xếp của bộ đội, tự giác nhận việc làm.