Tống Thao đứng bên cạnh hóng chuyện, nhìn vô cùng hăng say, cũng đúng lúc lên tiếng giảm bớt xấu hổ giúp cậu, chủ động tiến lên chào hỏi: “Chào phó đoàn trưởng Giang, tôi tên Tống Thao, là em họ của anh Tĩnh.”
“Chào anh.”
Giang Vận cũng bắt tay với cậu ấy, thấy anh em họ hàng bọn họ đều khá giống nhau, cười chuyển sang đề tài khác: “Các anh đều ở chỗ này l.à.m t.ì.n.h nguyện viên sao?”
“Đúng vậy, tôi ở khu phía đông chung với chị dâu, anh Dương ở khu phía tây, còn có vài anh chị em khác trong nhà cũng đến, bọn họ đều ở khu phía tây.” Tống Thao cười nói.
Thấy Lục Tĩnh Dương cũng ở khu phía tây, Giang Vận nhướng mày: “Vừa khéo tôi cũng phải đến khu phía tây để đưa vật tư chữa bệnh, lát nữa phải phiền đồng chí Lục Tĩnh Dương dẫn đường rồi.”
“Được thôi, lát nữa cô cứ đi theo tôi.”
Lục Tĩnh Dương đã nghe nói không ít chuyện về cô ấy, cũng biết anh trai và cô ấy là sư huynh muội, nhưng hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cũng có ấn tượng khá tốt về cô ấy.
Nói chuyện phiếm trong chốc lát, Giang Vận lại xoay người lên xe lấy một ít đồ ăn xuống, nhét hết vào trong tay Cung Linh Lung nói: “Trứng luộc với táo, bổ sung chút dinh dưỡng cho mấy nhóc con trong bụng.”
“Cảm ơn em.”
Cung Linh Lung cũng đang đói bụng, không khách sáo với cô ấy.
Cô lột vỏ trứng gà ra, nói với Lục Tĩnh Dương; “Tĩnh Dương, bộ phận dân chính thành phố Hán chỗ chị cung ứng lương thực rất nhanh, có lẽ hôm nay sẽ lại đưa không ít đến, nhưng mà bên phía thành phố Hán đều chỉ là gặp. Em đi về báo với lãnh đạo khu phía tây một tiếng, sáng mai bọn chị sẽ đưa một đợt gạo đến, nhớ cử người đến đón bọn họ, dẫn đường cho đoàn xe bọn chị.”
“Được rồi, ngày mai khoảng mấy giờ thì chị đến?” Lục Tĩnh Dương hỏi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-498.html.]
“Khoảng mười giờ đi, buổi sáng bọn chị còn phải đưa vật tư cho đội ngũ cứu viện của khu phía đông nữa, đưa xong quay về mới có thể đến đây.”
Cung Linh Lung nhanh chóng xử lý hết quả trứng, lại nói với cậu: “Anh của em ở khu phía đông, quân lính do quân khu thành phố Hán điều đến đều ở khu phía đông, sáng nay chị vừa mới gặp anh ấy xong, ngoại trừ mệt mỏi ra thì mấy vấn đề khác vẫn còn ổn.”
“Chị dâu, chị phải chăm sóc tốt cho bản thân đó, nếu cảm thấy cơ thể khó chịu thì phải lập tức dừng lại nghỉ ngơi ngay.”
Lục Tĩnh Dương cũng không quá lo lắng cho anh trai, nhưng lại lo cho cô, dù sao thì hiện tại cô đang mang thai, trong bụng lại không chỉ có một đứa bé, cô nhất định không thể xảy ra chuyện gì được.
“Mấy đứa cháu trai cháu gái của em khỏe mạnh lắm, lại còn ngoan nữa, ngoài trừ thích làm ầm ĩ đòi ăn và ăn hơi nhiều ra thì mấy lúc khác đều rất ngoan ngoãn.”
Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều lái xe chạy tới chạy lui ở bên ngoài, trên đường đi cũng gồ ghề lồi lõm xốc nẩy liên tục, nhưng mấy đứa nhỏ đều không có vấn đề gì, vẫn cứ hấp thu chất dinh dưỡng phát triển như thường.
“Không có việc gì là tốt rồi.”
Lục Tĩnh Dương yên tâm, lại nói thêm: “Mấy anh chị em nhà cậu và dì đều đến, mấy đứa đang đi học cũng xin nghỉ đến đây l.à.m t.ì.n.h nguyên viện, bọn họ đều đang ở khu phía tây, ngày mai em dẫn bọn họ đến đây giới thiệu cho chị quen biết.”
“Được rồi.” Cung Linh Lung gật đầu.
Bọn họ nói chuyện chừng mười phút, vật tư đều được di chuyển chất lên xe xong xuôi, Lục Tĩnh Dương chào tạm biệt bọn họ, vội vàng lái xe chạy về khu phía tây.”
Từ khu phía đông chạy đến khu phía nam, đi đi về về mất gần bốn tiếng đồng hồ, buổi chiều vừa mới về khu phía Đông đã lại phải vội vàng đi chở hàng hóa đến các nơi, vẫn luôn bận rộn đến trời tối đen mới dừng lại nghỉ ngơi.
Số lượng tình nguyện viên càng lúc càng nhiều, tối nay cuối cùng mấy người Bạch Thủy Tiên cũng đã có thể thay ca nghỉ ngơi, hai mẹ con ăn cơm chiều xong, lau sơ người rồi chui vào trong doanh trướng đơn sơ nằm xuống ngủ.
Tối nay bọn họ đều ngủ rất sâu, ngày hôm sau tỉnh lại ai cũng đều tỉnh táo tràn ngập tình thần, lại tiếp tục dùng trạng thái tốt nhất lao đầu vào công việc.