Chờ đến khi đoàn xe đi đến doanh địa phía tây thì cũng đã là một giờ chiều.
Nhà ăn được xây dựng lâm thời đang chờ bọn họ đưa thức ăn đến để nấu cơm, chờ xe dừng lại, người phụ trách khu phía tây lập tức chạy đến đón và cảm ơn, sau đó cho người đi khiêng hàng hóa xuống.
“Linh Lung, tôi đến khu chữa bệnh tìm con gái của tôi, lát nữa sẽ đến tập hợp với cô.” Chủ nhiệm Dương vừa xuống xe đã lập tức đi tìm người.
Tống Thao đã khiêng hàng hóa xuống, nói với cô: “Chị dâu, chị đi tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi trước đi, em đi tìm anh họ.”
“Được rồi, em đi đi, chị đi nhà vệ sinh.”
Tranh thủ cơ hội vào nhà vệ sinh, Cung Linh Lung chui vào không gian ăn hai chén cháo bát bảo to, hai quả trứng luộc, cuối cùng mới trấn an được cái bụng của mình.
Lúc đi ra ngoài cô lại ẩn thân, đi đến kho lúa bên cạnh bỏ thêm hai ba mươi túi gạo, kho lúa ở khu phía tây trống rỗng, thứ duy nhất trong kho chính là đồ do bọn họ mới đưa đến, cô cũng không tiện thêm vào quá nhiều, sợ bị người ta phát hiện ra manh mối dị thường.
“Chị dâu, anh Dương và mấy người khác đang ở đằng trước.”
Tống Thao vội vàng chạy đến tìm cô, cười vui vẻ: “Phó đoàn trưởng Giang cũng đang ở đây, sáng nay cô ấy và anh Dương cùng nhau đi vào thành phố chở vật tư về, vừa mới về không được bao lâu, hình như hai người bọn họ ở chung với nhau khá tốt đó.”
Cung Linh Lung lấy hai quả lê trong túi ra cho cậu ấy, khóe môi cong lên: “Em phải chuẩn bị bao lì xì đi.”
“Chị dâu, chị ăn đi, em không đói.” Tống Thao không nhận lấy.
“Ăn đi, chị mới ăn một trái rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-501.html.]
Thật ra trong không gian có không ít trái cây, chỉ có điều cô không tiện lấy ra ngoài, mỗi lần đều là ăn vụng trong lúc vận chuyển hàng hóa, buổi tối sẽ lấy một hai trái ra cho mẹ ăn.
Lúc hai người bọn họ đến thì Lục Tĩnh Dương đã tập hợp các anh chị em họ hàng lại, bọn họ nhìn thấy Cung Linh Lung đều cười nói: “Chào em dâu (chị dâu).”
“Chào mọi người.”
Cung Linh Lung cười nhạt, Lục Tĩnh Dương đứng ở bên cạnh giới thiệu lần lượt mọi người cho cô, cô cũng thân thiện chào hỏi làm quen với bọn họ.
Mấy người nhà họ Chu đều đã nhìn thấy ảnh chụp của cô, cũng nghe hai người cô khen ngợi bọn họ, hôm nay gặp được, bọn họ phát hiện cô thật sự rất khác với đại đa số cô gái nông thôn khác, khí chất trên người và cách nói năng không tầm thường lại còn làm bọn họ cảm thấy có chút xấu hổ không bằng.
Một tuần sau đó, Cung Linh Lung và Tống Thao cùng nhau tạo thành một nhóm đi chi viện vận chuyển vật tư ở khắp nơi, Giang Vận và Lục Tĩnh Dương cũng cùng nhau đi tới đi lui giữa ga tàu hỏa và khu phía tây, trong lúc vô hình trung đôi bên cũng gia tăng thêm hiểu biết về đối phương.
Từ lúc động đất đột phát đến bây giờ cũng đã được nửa tháng, bộ đội quân lính và tình nguyện viên đều đã cố gắng hết sức, đoàn đại biểu an ủi do lãnh đạo cử đến tiến đến đến xem xét tình hình hiện trạng, bộ chỉ huy hạ lệnh cho các tình nguyện viên lần lượt rút lui.
Tống Thao không đi về cùng với các bạn học, cậu ấy dự tính sẽ đi theo các anh chị em bà con trong nhà quay về kinh đô thăm ông bà nội và ông bà ngoại, ở đó vài hôm rồi lại quay về thành phố Đàm với cha mẹ.
Lúc mấy người Lục Tĩnh Xuyên nhận được lệnh rút quân thì là do đoàn xe của Cung Linh Lung chạy đến đón, mọi người đều lộ rõ vẻ mặt mỏi mệt dơ bẩn, gầy hơn lúc mới xuất phát ít nhất mười cân, vừa đến nơi đóng quân đã nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, ngã vào ván giường đơn sơ lập tức ngủ mất.
Quân nhân là nhóm người rút lui cuối cùng, hai mẹ con nhà họ Cung và các quân tẩu cùng bọn họ rút quân, các đồng chí trong bộ phận dân chính đã quay về thành phố Hán sớm hơn bọn họ hai ba ngày rồi.
Trằn trọc đi xe lửa gần hai ngày mới về đến thành phố Hán, quân khu cử xe đến ga xe lửa đi đón bọn họ, còn có không ít phóng viên truyền thông tin tức đến phỏng vấn.
“Linh Lung, con mang khẩu trang lên.”
Bạch Thủy Tiên nhanh chóng nhắc nhở con gái, bà cũng lập tức lấy một cái khẩu trang ra che mặt lại.