“Rầm!”
Mới sáng sớm, một tiếng vang lớn đã phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà họ Tiết.
Tối hôm qua hai vợ chồng Tiết Hải Huy đều trắng đêm chưa ngủ, hai người ở bệnh viện chăm sóc cả đêm, hôm nay Tiết Hải Huy muốn đi làm, vừa mới đạp xe đạp về đến nhà.
Ông ta mới bước vào nhà, cửa kính đã bị người ta cầm đá quăng vỡ, ông ta lập tức mở cửa chạy ra ngoài, nhưng người quăng cục đá đã biến mất tăm.
Trên cục đá kia còn cột lấy thứ gì đó, ông ta lập tức đi đến nhặt.
“Vĩ Phàm!”
Đối phương đưa đến một bức ảnh, đó chính là ảnh Tiết Vĩ Phàm bị dây xích cột lại, mặt trái bức ảnh còn viết một hàng chữ: “Nếu hai người bọn họ có bất trắc gì, tao sẽ băm con trai mày ra thành ba khúc.”
Chữ viết đằng sau bức ảnh không phải dùng bút máy hay bút chì viết, mà là dùng thứ gì đó chấm m.á.u viết.
Máu này, là m.á.u của con ông ta.
Tiết Hải Huy đau lòng như đao cắt, bước chân lảo đảo, đôi tay cầm ảnh không khống chế được mà bắt đầu phát run, ông ta biết người này không phải chỉ là uy h.i.ế.p suông, người này sẽ g.i.ế.c người thật.
“Cung Vãn Đường, thì ra mày cũng là đồ độc ác tàn nhẫn như thế.”
Tiết Hải Huy thấp giọng nỉ non, bước ngắn bước dài đi vào trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ độc ác nham hiểm: “Bốn cái mạng của nhà họ Cung, nhà họ Tiết cũng đền lại bốn cái mạng, chúng ta chỉ là đánh ngang tay thôi. Tao tạm thời tha cho mày một mạng, chờ Vĩ Phàm bình an quay về rồi, tao lại đưa mày xuống dưới đoàn tụ với cả gia đình.”
Mạng sống của con trai đang nằm trong tay đối phương, Tiết Hải Huy chỉ đành phải liên lạc với người bị ông ta cử đi, thu hồi mệnh lệnh trước đó, nhưng mà cũng không gọi người kia về, để người kia ở lại thành phố Hán hỏi thăm chuyện của hai mẹ con Cung Vãn Đường.
Trưa hôm đó hai mẹ con Cung Linh Lung cùng nhau đến kinh đô, lần này bọn họ đến kinh đô là quyết định đột xuất, cũng không liên lạc báo trước với gia đình, Lục Tĩnh Xuyên cũng không dẫn hai mẹ con bọn họ về nhà, mà lại đưa bọn họ đến chỗ mà thầy chỉ định nghỉ ngơi.
“Anh Tĩnh, chắc hôm nay mẹ đang đi làm ở đơn vị, anh tranh thủ chạy qua đó gặp mẹ, nói cho mẹ biết tình hình hiện tại đi.”
Bọn họ đến kinh đô lại không đi gặp mẹ chồng, cũng không gọi điện thoại cho bà, trong lòng Cung Linh Lung cũng có chút băn khoăn, chỉ đành bảo anh đi qua đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-509.html.]
Lục Tĩnh Xuyên cất hành lý xong, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Linh Lung, mẹ, hai người cứ ở trong nhà nghỉ ngơi trước đi, con đi ra ngoài mua đồ ăn về, ăn cơm xong con lại đến đồn công an sau.”
“Được rồi.” Hai mẹ con bọn họ gật đầu.
Lần này bọn họ ngồi xe lửa giường nằm đến đây, suốt đường đi Cung Linh Lung đều ngủ ngon lành, cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.
Căn nhà hiện tại bọn họ ở lại có phòng tắm riêng, đã hai ngày chưa tắm, trên người tỏa ra mùi hôi đến cô cũng chịu không nổi, cô lập tức lấy quần áo ra đi tắm.
Hai mẹ con vừa mới tắm rửa vệ sinh cá nhân xong, Lục Tĩnh Xuyên cũng đã mua đồ ăn về: “Mẹ, Linh Lung hai người ăn cơm trước đi, con đi tắm cái đã.”
“Em với mẹ chờ anh ra ăn chung.”
Trước khi anh về, Cung Linh Lung đã ăn trước một quả lê, trấn an ba đứa nhỏ trong bụng trước rồi.
“Linh Lung, em ăn trước đi, đừng để ba đứa nhỏ bị đói.”
Trong khoảng thời gian này Lục Tĩnh Xuyên cũng đã biết được lượng cơm của cô, cũng nắm giữ được quy luật, giờ này mấy đứa nhỏ chắc chắn đã làm ầm ĩ trong bụng cô rồi.
Bạch Thủy Tiên mở hộp cơm ra, cũng bảo con gái ăn trước: “Linh Lung, con ăn đi.”
Ba người ăn cơm nước xong, Lục Tĩnh Xuyên bảo hai mẹ con bọn họ đừng có đi ra ngoài vội, để anh đến tìm mẹ hỏi thăm chuyện nhà họ Tiết trước, chờ hiểu rõ tình hình rồi lại hành động cũng không muộn.
Lục Tĩnh Xuyên đi ra ngoài nửa tiếng đồng hồ đã quay về, đạp xe đạp của mẹ anh về, còn mang theo một ít đồ ăn.
Anh đi vào nhà không thấy mẹ vợ đâu, vội hỏi: “Linh Lung, mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đi ra chỗ buồng điện thoại gọi điện thoại cho ông nội Hàn rồi.” Cung Linh Lung chỉ về phía trước.
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, bỏ đồ ăn vào trong phòng bếp, nói với cô: “Tối nay mẹ và Tĩnh Dương sẽ đến đây ăn cơm.”
“Được.”