Cú điện thoại đầu tiên không có người nghe máy, Tiết Hải Huy buông ống nghe điện thoại xuống đợi chừng nửa phút, lại cầm lấy điện thoại gọi thêm lần nữa.
“Tút tút tút… Tút tút tút…”
Cung Linh Lung nhớ kỹ số điện thoại này, ngay lúc cô cho rằng sẽ không có người nào nghe máy thì đầu dây bên kia đã được kết nối, trong nháy mắt này Tiết Hải Huy lập tức lộ ra vẻ mặt cung kính: “Ông cụ.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già cả tang thương: “Nhà của cậu lại vừa mới xảy ra chuyện gì nữa?”
Thấy ông ta nhận được tin tức nhanh như thế, Tiết Hải Huy nhanh chóng báo cáo lại chuyện xảy ra trong nhà mình, cũng nói ra suy đoán của mình: “Ông cụ, tôi vừa nhận được tin tức, hai mẹ con Cung Vãn Đường và Lục Tĩnh Xuyên đã đến kinh đô, tối nay mấy đứa nhỏ nhà tôi đã trúng độc, hơn phân nửa là do Cung Vãn Đường hạ độc.”
“Trong nhà bị c.h.ế.t nhiều người như thế, vậy mà lại không điều tra ra được người ra tay phía sau chính là Cung Vãn Đường, nếu không phải phóng viên tòa soạn vô tình chụp được ảnh của con gái bà ta, chắc chờ đến lúc nhà họ Tiết của cậu c.h.ế.t sạch, cậu cũng không biết rốt cuộc mình c.h.ế.t trong tay người nào”
Nghe đối phương mắng, Tiết Hải Huy không còn lời gì để nói: “Tôi không ngờ rằng lúc trước bà ta vẫn còn sống, cách hai mươi năm sau mới quay về báo thù.”
“Hiện tại nói mấy cái này đã không còn tác dụng gì nữa, lúc trước cậu đã lộ mặt, bà ta không g.i.ế.c sạch cậu và nhà họ Tiết thì chắc chắn sẽ không chịu dừng lại.” Giọng nói của ông già ở bên kia vô cùng lạnh lùng.
Hai nhà bọn họ đã có tử thù, một bên không c.h.ế.t thì bên còn lại chắc chắn sẽ không dừng tay.
Cung Vãn Đường sẽ không bỏ qua cho ông ta, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con bọn họ, lúc trước ông ta không tiêu diệt nhà họ Cung tận gốc, lần này chắc chắn sẽ không cho bà ta có cơ hội chạy thoát nữa.
“Ông cụ, hôm nay hai người bọn họ đã đến kinh đô, chắc chắn sẽ có hành động nhanh thôi, tất cả mọi thứ của nhà họ Cung đều ở trong tay Cung Vãn Đường, ông xem…”
Tiết Hải Huy không nói hết câu, chỉ yên lặng chờ ông ta ra lệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-525.html.]
Đối phương ra lệnh vô cùng trực tiếp: “Nhất định phải lấy được mấy thứ đó, không thể để lại người sống.”
“Ông cụ, con rể của Cung Vãn Đường là Lục Tĩnh Xuyên, đây là một chuyện rất khó giải quyết.” Tiết Hải Huy nhắc nhở ông ta.
“Lòng dạ đàn bà, khó thành chuyện lớn.”
Ông già ở đầu dây bên kia trách mắng ông ta, trong giọng nói lộ ra vẻ khó chịu bực bội: “Nhà họ Chu, nhà họ Lục, Hàn Tế và nhà họ Hàn ở phía sau ông ta vốn dĩ cũng đang đối đầu với chúng ta, mấy năm nay nếu không phải bọn họ hợp tác với nhau chống đối chúng ta, sao chúng ta có thể khó khăn vất vả như thế chứ. Lúc trước Lục Tĩnh Xuyên làm việc ở bộ đội nơi khác, chúng ta không thể duỗi tay đến, hiện tại cậu ta đã quay về, còn cưới con gái của nhà họ Cung, vậy thì cậu ta nhất định phải chết.”
“Vâng, tôi đã biết rồi.”
Trong nháy mắt này, ánh mắt của Tiết Hải Huy trở nên càng thêm kiên định dứt khoát, cũng xin sự giúp đỡ từ phía bên kia: “Ông cụ, có lẽ tôi đã bị theo dõi sát sao rồi, không tiện ra mặt điều động người, phiền ông ở bên kia giúp đỡ tôi.”
“Cậu bảo Thái Chính Hòa lại đây nghe điện thoại.” Người ở đầu dây bên kia nói.
Tiết Hải Huy vội vàng đưa ống nghe điện thoại cho Thái Chính Hòa, nhường vị trí cho ông ta: “Ông cụ muốn nói chuyện với ông.”
Thái Chính Hòa nghe điện thoại, cũng không biết bên kia nói cái gì, ông ta gật đầu lia lịa trả lời: “Vâng, vâng, vâng, tôi biết rồi.”
Thái Chính Hòa cúp điện thoại, sau đó nói: “Ông cụ sẽ cử người đến đây, ông ấy cũng sẽ cử người theo dõi hai mẹ con Chu Lan Cầm, một khi phát hiện được điểm dừng chân của hai mẹ con Lục Tĩnh Xuyên thì sẽ lập tức ra tay. Tôi ở bên này cũng sẽ giúp ông một tay, ông ở bên ngoài làm mồi nhử đi.”
“Được rồi.”
Tiết Hải Huy đồng ý với kế hoạch của bọn họ, mặt mày nghiêm túc nói: “Phải nhanh chóng xử lý bọn họ mới được, ông cũng nhớ dọn sạch sẽ dấu vết để lại, tuyệt đối không thể để ba gia đình nhà họ Chu, nhà họ Lục và nhà họ Hàn tìm được bất cứ dấu vết gì.”
“Tôi làm việc thì ông cứ yên tâm đi.” Thái Chính Hòa vỗ vai ông ta.
Tiết Hải Huy làm việc với ông ta rất nhiều năm, biết rất rõ bản lĩnh của ông ta, nhưng mà bất cứ việc gì cũng có khả năng xuất hiện ngoài ý muốn, vẫn cứ nhiều lời nhờ vả thêm: “Lão Thái, nếu như có chuyện chẳng lành gì đó, những chuyện tôi nhờ ông lúc nãy, còn phải phiền ông chăm sóc cho bọn nhỏ rồi.”