Chờ đến khi Cung Linh Lung quay về nhà của Thái Chính Hòa thì ông ta đã ăn cơm xong rồi, lúc này đang lấy một cái thang trong phòng chứa đồ ra, khiêng đến phòng bếp ở bên cạnh.
Phòng bếp cũng không quá rộng lớn, cũng chỉ khoảng năm sáu mét vuông, ngoại trừ một cái bếp ra thì trong góc còn bày một cái tủ nhỏ.
Thái Chính Hòa khiêng thang vào trong phòng bếp rồi, cầm kính viễn vọng trốn đằng sau cửa sổ quan sát khắp nơi, xác nhận đã an toàn không có người nào rồi, ông ta lập tức khiêng cái chảo sắt trên bếp xuống, lại khiêng một thứ che đậy phần dưới bếp ra.
Nhìn thấy con đường tối om dưới bếp, Cung Linh Lung cũng nhịn không được líu lưỡi: “Biết giấu thật đó, đây đúng là một nơi giấu rất thích hợp.
Thái Chính Hòa cẩn thận bỏ thang vào, ông ta lại theo cây thang bò xuống, Cung Linh Lung cũng không sợ có nguy hiểm, lập tức đuổi sát theo phía sau.
Bên dưới phòng bếp có một cái tầng hầm ngầm, diện tích ước chừng hai mươi mét vuông, lớn hơn phòng bếp rất nhiều, trong tầng hầm ngầm đen như mực chất chồng gần hai mươi cái rương, tất cả đều được dán kín lại.
Thái Chính Hòa cũng không mở chúng nó ra kiểm kê mà chỉ đếm số lượng, xác nhận không thiếu thì lập tức bò lên cầu thang rời đi.
Cung Linh Lung tiện tay nhanh chóng cất hết mấy cái rương này vào bên trong nhẫn trữ vật, thu xong lập tức lao về phía cầu thang, dùng tốc độ nhanh nhất để bò lên.
Cô vừa mới bò lên, Thái Chính Hòa cũng đã quay về lấy cầu thang, sau khi khôi phục lại nơi này nguyên dạng rồi, ông ta mới đi đến căn phòng chứa đồ ở sân sau.
Trong phòng chứa đồ kia có một cái lu nước cũ kỹ, Thái Chính Hòa dọn lu nước kia đi, xốc lên một tấm ván gỗ ngăn cách dưới đất, đào một lớp bùn đất mềm xốp ra, nhìn thấy cái rương da bằng nhôm được chôn trong đất, ông ta yên tâm cười cười, lại cẩn thận đắp đất về lại chỗ cũ, lại kê tấm ván gỗ lên, đè lu nước lên trên.
Cung Linh Lung theo sát phía sau ông ta, cô không có ý định đi lấy đồ ở nơi này, tính để lại cho Lục Tĩnh Dương dùng để nộp bài, sau đó lại đi theo Thái Chính Hòa đi vào phòng kiểm kê lại những chỗ giấu đồ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-527.html.]
Sau khi xác nhận xong mấy thứ trong nhà mình, Thái Chính Hòa lại thay đổi một bộ quần áo tối màu, cải trang giả dạng một chút rồi lặng lẽ đẩy xe đạp đi ra ngoài từ cửa sau.
Đúng lúc này Lục Tĩnh Xuyên cũng quay về, tập hợp với Cung Linh Lung xong, lập tức đạp xe đạp đuổi theo.
Thái Chính Hòa làm việc thật sự rất đáng tin, cũng coi như là có trách nhiệm, suốt đêm hôm nay chạy đi bốn năm chỗ, mỗi một chỗ giấu đồ đều được ông ta kiểm tra vô cùng cẩn thận.
Ông ta điều tra rất cẩn thận, Cung Linh Lung cũng lấy đến thuận tay, cái nào tiện lấy thì lấy đi ngay lập tức, không tiện lấy thì dự định chờ lát nữa lại quay về.
Theo dõi ông ta đến tận mười giờ đêm, nhìn thấy Thái Chính Hòa về nhà, lúc này Lục Tĩnh Xuyên mới tìm một nơi gọi điện thoại cho em trai.
Lục Tĩnh Dương đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, nhận được điện thoại lập tức dẫn theo đội ngũ đi đánh bất ngờ.
Thái Chính Hòa vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc quần áo vào, vẫn còn đang để trần đã bị hai anh em nhà họ Lục đè lại trong phòng tắm, chỉ mới kịp kêu lên một tiếng thì đã bị nhét vải vào trong miệng.
“Ưm ưm… a a a a…”
Thái Chính Hòa phản kháng kịch liệt, nhìn chằm chằm vào hai anh em nhà họ Lục không chớp mắt, trong mắt lộ ra vẻ chất vấn tức giận.
Cung Linh Lung mang nón giấu mặt đang dẫn theo đội ngũ lục soát đồ đạc, tìm đâu là chuẩn đó, còn quăng cái huy chương nào đó được giấu ở nơi kỹ nhất đến trước mặt ông ta.
Thái Chính Hòa nhìn thấy huy chương này thì trong mắt tràn ngập khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào Cung Linh Lung không dám chớp mắt, miệng ngọ nguậy muốn phun miếng vải nhét trong miệng mình ra, muốn chất vấn xe sao cô có thể tìm được.
Để tránh cho Tiết Hải Huy ở cách đó không xa phát hiện ra, Lục Tĩnh Xuyên giơ tay đánh ngất ông ta, mọi người hành động nhanh chóng, lặng lẽ rời khỏi nhà họ Thái.