Cùng lúc đó, một chiếc xe jeep dừng lại trước cửa, Cung Vãn Đường đứng bên cạnh cửa sổ trong nhà nhìn thấy, thấy người mở cửa xe đi ra là ông Hàn, bà lập tức mở cửa đi ra ngoài.
“Bác trai.”
Nghe được giọng nói đã lâu, ông Hàn vô cùng kích động, thấy trên mặt cô cháu gái xinh đẹp ngây thơ trước kia hiện tại lại đầy dấu vết của năm tháng, đôi mắt trong suốt cũng nhiễm đầy vẻ tang thương, trong lòng vô cùng chua xót: “Vãn Đường.”
“Bác trai, đã lâu không gặp.” Cung Vãn Đường đi đến trước mặt ông ấy, cung kính khom lưng chào ông ấy.
“Bé ngoan, con mau đứng lên.”
Ông Hàn đỡ bà dậy, nhẹ nhàng vỗ lên vai bà, vô cùng cảm thán nói: “Còn sống quay về là được rồi, sau này bác trai bảo vệ con.”
Cung Vãn Đường là một người rất cảm tính, trong nháy mắt đã chảy nước mắt, cổ họng nghẹn đi: “Bác trai, mấy năm nay bác đã tốn rất nhiều công sức cho nhà họ Cung, vất vả cho bác rồi.”
“Sao lại nói mấy lời này với bác, hai mươi năm không gặp, con bắt đầu xa lạ với bác rồi đúng không?” Ông Hàn giả vờ không vui.
Cung Vãn Đường lau nước mắt, nức nở xin lỗi: “Bác trai, xin lỗi, sau này con sẽ không nói như thế nữa.”
“Như vậy mới đúng chứ.”
Ánh mắt của ông Hàn khi nhìn về phía bà tràn ngập đau lòng, lúc này lại dời mắt nhìn về phía Cung Linh Lung, mỉm cười nói: “Thằng tư bảo con gái của con rất giống con, gương mặt này đúng là giống đến bảy tám mươi phần trăm đó.”
Cung Linh Lung hơi cười nhạt vô cùng tự nhiên hào phóng tự giới thiệu: “Chào ông Hàn, con tên Cung Linh Lung, Linh trong linh động, Lung trong nhỏ xinh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-529.html.]
Ông cụ Hàn nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt đầy trí thức lại tràn ngập tang thương chứa đầy ý cười, khi nói chuyện cũng mang theo một chút ý cười: “Ừ, ông đã đọc được bài khen ngợi con trên nhân dân nhật báo rồi, bài báo kia vết rất hay, con đúng là quân tẩu xinh đẹp nhất. Con xinh đẹp, đang mang thai lại còn đi cứu tế cứu người, không nũng nịu, không sợ chịu khổ, không sợ nguy hiểm xông vào tiền tuyến cứu viện, biển hiện rất tốt, là tấm gương cho người trẻ tuổi thời đại này.”
“Ông Hàn quá khen rồi, con chỉ là một người rất bình thường trong số vô số các tình nguyện viên, so với những gì mà quân lính bộ đội và tình nguyện viên phụng hiến thì những gì con làm là rất nhỏ bé không có gì đang kể, bọn họ mới là người đẹp nhất, đáng yêu nhất, xứng đáng được tôn trọng nhất.” Cung Linh Lung khiêm tốn.
Thấy cô ăn nói rất có trình độ, cách nói năng lễ phép lại khiêm tốn, ông cụ Hàn hài lòng gật đầu: “Không hổ là con cháu nhà họ Cung, ông ngoại con ở trên trời nhìn cũng sẽ kiêu ngạo vì con.”
“Con sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ không làm xấu danh tiếng và danh vọng của nhà họ Cung.”
Lúc nãy Cung Linh Lung đã cẩn thận trò chuyện với mẹ về chuyện nhà họ Cung rồi, nhà họ Cung đã được truyền thừa mấy năm năm, tổ tông của nhiều thế hệ đều chú trọng giáo dục trong gia đình, có nội tình văn hóa rất sâu xa.
Trong giai đoạn hoàng triều phong kiến còn từng có vài vị trạng nguyên, đại đa số con cháu đều vào triều làm quan, hầu như tất cả mọi người trong nhà họ Cung đều là người làm công tác văn hóa có bằng cấp cao, nếu không phải gặp được tai họa bất ngờ thì các cậu cũng đã quyết định đi làm chính trị rồi.
“Tốt lắm, tốt lắm, Vãn Đường dạy dỗ con rất tốt.”
Ông cụ Hàn khen ngợi hai mẹ con bọn họ, lại nói: “Được rồi, chúng ta lên xe trước, lên xe lại nói chuyện.”
Cung Vãn Đường cười nhạt bước đến đỡ ông ấy lên xe: “Bác trai, bác đi chậm thôi.”
Chờ ông ấy ngồi ổn rồi, hai mẹ con bọn họ mới mở cửa lên xe ngồi xuống hàng ghế sau.
Xe chạy vào một khu dân cư tường đỏ, ông cụ Hàn xuống xe lập tức dẫn hai người bọn họ đi đến khu tòa nhà văn phòng được canh gác nghiêm ngặt nhất.
Vừa mới đi đến lập tức có một thư ký chạy lên đó nói: “Ông Hàn, lúc nãy mới nhận được một số hồ sơ khá đặc biệt, các lãnh đạo đều đang tập hợp trong văn phòng xử lý, ông D cũng mời ông sang giúp đỡ, chuyện công thức thuốc kia chỉ có thể chờ lát nữa lại bàn bạc.