THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Mẹ, mẹ tạm thời đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Cung Linh Lung không biết phải an ủi bà thế nào, thật ra cô cũng có phỏng đoán giống mẹ, không nói những người đó, lúc đó bà ngoại bị thương nặng chắc chắn sẽ không được cứu trị kịp lúc, chỉ e là đã lành ít dữ nhiều.

Cung Vãn Đường muốn biết được tin tức của cha mẹ và các anh thật nhanh, thu hồi những phỏng đoán lung tung trong lòng mình lại, chuyển sang đề tài khác: “Ăn cơm đi, sáng nay chúng ta đi bàn bạc với người của ông D, mẹ sẽ không làm gì những sản nghiệp bị quy về quốc hữu, nhưng tài sản đã bị đám cặn bã súc sinh kia bá chiếm thì mẹ phải tính sổ rõ ràng với bọn họ, cho dù là một xu một cắc cũng phải trả lại hết cho mẹ.”

“Dạ được.”

Ba người ăn cơm xong, cùng nhau quang minh chính đại đi đến cục công an, Cung Vãn Đường đã lấy được chứng minh thân phận mới của mình, sau đó lại đi đến tòa nhà văn phòng được xây bên trong khu tường đỏ kia.

Cùng lúc đó, trại tạm giam bắt đầu phát bữa sáng, một công an nữ đi đưa bữa sáng đến cho Tiết Hải Huy đang ở trong phòng đơn, dưới đáy hộp cơm còn mang theo một tờ giấy.

Trên giấy chỉ có một hàng chữ ngắn gọn: “Ổn định, kéo dài thời gian.”

Tiết Hải Huy nhận được tờ giấy này cũng bình tĩnh lại, trong lòng rõ ràng cũng thở phào nhẹ nhõm, ăn uống ngon miệng hơn, ăn sạch hết bữa sáng được đưa đến.

Một tiếng sau, Lục Tĩnh Dương tranh thủ thời gian đi đến đây, mở cửa ra, báo cho ông ta biết một tin tức xấu của nhà họ Tiết.

“Hôm nay con trai Tiết Vĩ Phàm của ông đã được người ta đưa về, khoảng sáu giờ rưỡi sáng nay quăng ở trước cửa bệnh viện nhân dân, dùng một cái bao tải đựng, gân mạch tay chân của cậu ta đều đã bị đánh gãy.”

“Loảng xoảng…”

Tiết Hải Huy đột nhiên đứng thẳng người, cơ thể lảo đảo vài cái, dây xích chân trói chân mắt cá chân của ông ta phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-539.html.]

Mặt mày Lục Tĩnh Dương vẫn cứ như bình thường, tiếp tục nói: “Toàn thân cậu ta toàn là dấu vết bầm tím, có lẽ trong mấy ngày bị bắt cóc đã ăn đòn rất nhiều, ngoài ra còn bị tiêm thuốc độ, trên cổ còn treo một cái thẻ bài, trên thẻ vài viết mấy chữ: Cha thiếu nợ thì con trả, đây là chuyện đương nhiên.”

“Tôi mới từ bệnh viện về, cậu ta vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng mà bác sĩ đã xét nghiệm m.á.u rồi, nói là độc dược sẽ phá hủy thần kinh não, liều thuốc độc rất lớn, cho dù cậu ta có tỉnh lại thì cũng sẽ biến thành kẻ si ngốc.”

“Cung Vãn Đường!”

Tiết Hải Huy cuồng loạn gào rống, xông đến trước mặt cậu, mặt mày vặn vẹo dữ tợn: “Anh của mày cưới con gái của Cung Vãn Đường, là bọn mày đứng ở phía sau giúp đỡ bọn nó.”

Lục Tĩnh Dương cười nhạo, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Vì sao dì Cung phải hại con trai của ông? Hai người có mối huyết hải thâm thù gì à?”

Tiết Hải Huy tức giận trùng to mắt nghiến răng, khớp xương tay vang lên tiếng răng răng, môi mấp máy không ngừng, lại không dám trả lời hai câu hỏi này.

“Tôi không biết rõ mối thù giữa ông và nhà họ Cung là gì, dì Cung và chị dâu chưa từng nói, chắc ông cũng không muốn cho người ta biết, nếu ông đã xác định là dì Cung làm thì có thể báo cáo cho lãnh đạo, xin chỉ thị điều tra.”

“Hai mẹ con dì Cung vừa mới đi đến cục công an làm lại giấy chứng nhận của dì ấy, hiện tại đã dùng thân phận người nhà họ Cung đi gặp ông D rồi.”

“Ông muốn báo cáo xin chỉ thị thì có thể bảo trại tạm giam xử lý cho ông, hai mẹ con nhà họ Cung chắc chắn sẽ phối hợp.”

Lục Tĩnh Dương cố ý đến đây kích thích ông ta, nói xong lập tức xoay người khóa cửa rời đi.

“Rầm!”

Hai chân Tiết Hải Huy nhũn ra nằm liệt dưới đất, tiếng xích chân va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang lớn, mặt mày ông ta vô cùng phẫn nộ và dữ tợn: “Cung Vãn Đường, Cung Linh Lung, bọn mày có giỏi thì cứ nhằm vào tao đây này.”

Lục Tĩnh Dương vẫn còn chưa đi xa nghe được lời này hơi nhướng mày nói: “Làm quá nhiều việc ác, cuối cùng quả báo cũng đến.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi