Hai mặt tường còn lại cũng được chất đầy những thứ quý giá đắt đỏ, có rất nhiều đồ cổ mà Cung Linh Lung chưa bao giờ gặp qua, thậm chí còn không biết tên của chúng nó là gì.
Nhìn quanh một vòng rồi, Cung Linh Lung dám khẳng định: “Năng lực giám định và thưởng thức của Trịnh Phủ Nhân thật sự rất mạnh, ánh mắt rất cao, những thứ bình thường đều không thể lọt vào mắt của ông ta, đại đa số đồ vật giấu ở nơi này đều là hàng quý hiếm đã tuyệt tích.”
Cô không có ý định đụng vào mấy thứ này, cứ để lại ở đây hết, dùng chúng nó để tiễn Trịnh Phủ Nhân lên đường.
Ngay lúc cô định rời đi, bước chân lại hơi khựng lại, ánh mắt nhìn về phía một món đồ cổ còn cao hơn cả cô, hơi nhướng mày nói: “Cái món đồ cổ này vừa to vừa nặng, hai người khiêng cũng không nổi, mà con đường đi vào tầng hầm ngầm lại hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi, sao lại bỏ nó vào đây được thế?”
Cô đưa ra nghi vấn, lại không có ai trả lời.
Lúc này cô cũng nghĩ đến một loại khả năng: “Nơi này còn có lối vào khác.”
Nghĩ đến đây, cô lập tức nhanh chóng tìm kiếm khắp bốn bức tường xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra đằng sau món đồ cổ lớn kia còn có một cánh cửa ngầm khác.
“Trời… Trời đất ơi.”
Cửa ngầm kia vừa mở ra, thứ đập vào mắt cô chính là vô số hàng đồ sứ ngay ngắn, toàn là đồ sứ quan diêu, cái gì mà sức thanh hoa men trắng rồi gốm màu đời Đường, muốn cái gì có cái đó, ở chính giữa nhất còn bày một cái tượng quan âm bằng bạch ngọc cao chừng nửa người.
“Đây là Hòa Thân (1) thời hiện đại nè.”
(1) Hòa Thân, còn được gọi là Hòa Khôn, tự Trí Trai, hiệu Gia Nhạc Đường, Thập Hốt Viên, Lục Dã Đình chủ nhân, là một trọng thần dưới triều vua Càn Long. Ông được biết đến như là một đại tham quan nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
Tiết Hải Huy đều biết chia nhỏ mấy thứ mình cướp được giấu ở nhiều nơi khác nhau, Cung Linh Lung vô cùng khẳng định rằng Trịnh Phủ Nhân cũng sẽ làm giống như thế, thỏ khôn có ba hàng, trong mấy chỗ giấu gia sản khác của ông ta chắc chắn cũng có không ít.
Cung Linh Lung tiện tay nhìn thoáng qua đống đồ cất chứa trong căn phòng này, cũng cẩn thận quan sát kết cấu của nơi đây. Căn nhà này được xây dựng khá thô sơ, nóc nhà và vách tường có rất nhiều hố nhỏ lồi lõm, cũng không cẩn thận mài giũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-547.html.]
“Nơi này có lẽ là sau này mới bị đào ra chứ không phải tầng hầm ngầm có sẵn.”
Cô đi tới đi lui xung quanh, dùng tay gõ nhẹ lên mặt tường, nhanh chóng phát hiện được manh mối, lại gõ ra được một cánh cửa ngầm rất hẹp.
Mở cánh cửa ngầm kia ra, Cung Linh Lung nhìn con đường phía trước, bên trong âm u ẩm ướt, còn có mùi ẩm mốc khó ngửi, con đường này không quá dài, có thể nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường.
“Dù sao cũng đã đến nơi này rồi, cứ đi xem tình hình bên kia đi.”
Con đường này không hẹp, có thể để hai người sóng vai cùng đi, cũng rất cao, Cung Linh Lung vừa đi vừa nhìn, cũng đã có suy đoán: “Món đồ cổ kia được vận chuyển vào bằng con đường này.”
Đợi đến khi cô đi đến chỗ nguồn sáng, nhìn thấy con sông bảo vệ quanh thành phố thì cũng đã hiểu.
“Mấy món đồ cổ mà Trịnh Phủ Nhân lén cất giấu đều được vận chuyển bằng đường sông đến, chẳng trách người bên ngoài đều không phát hiện ra.”
Điều tra được đến nơi này cũng đã đủ rồi, chỉ riêng mấy thứ ông ta lén giấu trong nhà cũng đã đủ để lật đổ nhổ tận gốc nhà họ Trịnh.
Còn chuyện trả thù sau này, chỉ cần người nhà họ Trịnh không còn nắm giữ quyền lực trung tâm, muốn bắt bọn họ nợ m.á.u trả bằng m.á.u sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bọn họ có thể từ từ từng bước một.
Cung Linh Lung mới vừa quay về phòng sách, đang chuẩn bị rời đi thì trong phòng khách đã vang lên tiếng bước chân.
“Hửm? Là bà ta à?”
Người đi vào chính là Trịnh Tuệ Vân, lúc này bà ta đang xách theo túi xách, mặt mày sốt ruột, nhíu mày có vẻ rất lo lắng.
Bà ta vội vàng chạy vào phòng sách, thấy cửa phòng không đóng lại, lập tức chạy vào bên trong, xác nhận trong phòng không có dấu hiệu bị người ta đụng vào, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức đóng cửa phòng sách lại.