Ông cụ Lục cười cười, mời bọn họ đi vào: “Đi thôi, mau vào trong nhà ngồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”
Vu Phái Dung đã gọi con trai và con dâu cùng nhau đi vào bưng đồ ăn lên bàn, Lục Đông Chinh xách một bình rượu đến, đích thân rót rượu cho ông cụ Lục và Cung Vãn Đường, cũng rót cho Lục Tĩnh Xuyên một ly.
Bọn họ ngồi vào bàn, Cung Vãn Đường cũng nâng chén cảm ơn hai người lớn tuổi nhất nhà: “Bác trai, bác gãi, cảm ơn hai bác đã nhiệt tình tiếp đãi, cũng cảm ơn mọi người đã yêu thương và cưng chiều Linh Lung.”
Hai người lớn cụng ly với bà, ông cụ Lục cười vui vẻ nói: “Vãn Đường, là nhà bác phải cảm ơn con mới đúng, đứa con gái mà con vất vả nuôi lớn gả đến nhà họ Lục của bác, sinh con đẻ cái cho nhà họ Lục của bác, con lại còn chuẩn bị cơm ngày ba bữa cho chúng nó, quản lý tốt công tác hậu cần cho bọn nó. Gia đình của hai đứa nhỏ có thể phát triển không ngừng cũng không thể thiếu được sự trả giá ở phía sau của con, con mới là người vất vả nhất.”
“Hai đứa nhỏ hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc, đây là chuyện con nên làm.” Cung Vãn Đường cười nói.
Vu Phái Dung mời bọn họ ăn cơm, gắp đồ ăn cho hai mẹ con nhà họ Cung, cũng bắt đầu gia nhập vào trận doanh nói chuyện phiếm: “Chị sui, nghe khẩu âm của chị thì hình như giống như là khẩu âm của kinh đô thì phải.”
“Chị dâu, tôi là người sinh ra và lớn lên ở kinh đô.” Cung Vãn Đường cười trả lời bọn họ.
“Hả? Là người kinh đô sao?”
Lúc trước nhà họ Lục đã nghe Chu Lan Cầm nói là Lục Tĩnh Xuyên đến thành phố Đàm thăm dì rồi quen biết và xác định quan hệ với Cung Linh Lung, bọn họ vẫn luôn cho rằng bọn họ là người thành phố Đàm.
“Đúng vậy, tôi là người kinh đô, hai mươi năm trước bởi vì gia đình gặp biến cô cho nên mới rời khỏi kinh đô.”
Cung Vãn Đường cười nhạt giới thiệu, nhìn về phía hai ông bà cụ, lần đầu tiên tự giới thiệu về gia đình mình: “Bác trai bác gái, chắc là hai bác đã nghe qua tên của cha con rồi, cha của con tên là Cung Khải Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-554.html.]
Ông cụ Lục giật mình hoảng sợ, chiếc đũa đang cầm cũng rơi xuống bàn: “Con là con gái của Cung Khải Châu? Là cháu gái của ông cụ Cung Hán Đình?”
“Đúng vậy.” Cung Vãn Đường gật đầu.
“Nhà họ Cung, nhà của con…”
Ông cụ Lục nhớ đến tai nạn của nhà họ Cung hai mươi năm trước, sắc mặt vô cùng nặng nề: “Lúc trước nhà họ Cung bị cháy to, nói là cả gia đình đều… Lúc đó con không có ở nhà sao?”
“Con ở nhà, chạy thoát khỏi đám cháy. Lúc đó may mắn nhặt được một cái mạng, trong bụng lại đang mang thai Linh Lung, bất đắc dĩ đanh phải đi đến phương nam nhờ vả người quen, trên đường đi lại gặp tai nạn bị mất trí nhớ, lưu lạc đến vùng sơn thôn hẻo lánh ở khu vực thành phố Đàm. Mãi đến đầu năm nay, trên đầu con lại bị thương phải phẫu thuật lấy ra m.á.u bầm, sau đó mới khôi phục lại ký ức trong quá khứ.”
Bà chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhẹ nhàng lược qua những cực khổ mà mình đã chịu đựng, ông cụ Lục nghe xong cảm thấy vô cùng chua xót, thở dài nói: “Con chịu khổ rồi.”
“Bác trai, chuyện đều đã qua rồi.”
Hiện tại bà đã báo thù xong, Cung Vãn Đường cũng bình thường trở lại, lại biết được cha và hai anh đều còn sống, tâm cảnh của bà đã khác hoàn toàn với quá khứ.
“Ừ, chuyện đều đã qua, mọi đau khổ đều đã qua, ngày tháng tốt đẹp vẫn còn ở phía sau.”
Ông cụ Lục vốn dĩ còn cho rằng cháu dâu có xuất thân từ gia đình bình thường, không ngờ rằng cô cũng có xuất thân từ gia đình có danh tiếng, trong lòng vô cùng cảm thán: “Thì ra Linh Lung con cháu của nhà họ Cung, là nhà của chúng ta trèo cao rồi.”
“Bác trai, bác đừng nói như thế, Linh Lung có thể gả đến nhà họ Lục, có thể trở thành vợ của Tĩnh Xuyên, có thể có được nhiều ông bà cô chú yêu thương cưng chiều con bé như thế là vinh hạnh của con bé.” Cung Vãn Đường khiêm tốn trả lời.