THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn tìm kiếm bà, tuy rằng ba cho con bọn họ đi đến Hồng Kông, nhưng ông ấy lại thường xuyên về nước tìm kiếm tung tích của bà, cũng sắp xếp những người khác tìm khắp các nơi trên cả nước, nhưng đều không nhận được tin của bà, mãi đến khi nhìn thấy ảnh của cháu gái.

Chờ mẹ khóc lóc phát tiết xong nỗi nhớ nhung trong lòng rồi, Cung Linh Lung mới đi đến đỡ lấy bà, cười chào hỏi: “Cậu cả.”

“Linh Lung.”

Hai mắt Cung Thành Tuấn hơi ươn ướt, lúc này bọn họ đang đứng ở dưới ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy rõ gương mặt của cô, vươn cánh tay thon gầy ôm lấy cô, mỉm cười nói: “Linh Lung giống Vãn Đường quá, đều rất xinh đẹp.”

Hôm nay ông ấy dùng gương mặt thật để đến đây gặp em gái và cháu gái, lộ ra ngũ quan vô cùng điển trai xinh đẹp.

Ông rất cao, mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, nhưng trong xương cốt lại tỏa ra khí chất bình tĩnh và sức quyến rũ chỉ riêng những người đàn ông trưởng thành mới có, khi nói chuyện, tiếng nói trầm thấp như rượu mạnh, vô cùng có từ tính và khuynh hướng cảm xúc.

Cung Linh Lung ngẩng đầu nhìn về phía ông ấy, cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa: “Cậu của con đẹp trai quá.”

Nhìn thấy cháu gái xinh đẹp đáng yêu như thế, mọi cảm xúc buồn bực đọng lại trong lòng Cung Thành Tuấn bao năm qua giống như tan biến ngay trong phút chốc, ông ấy duỗi tay cưng chiều sờ đầu cô, cảm thán: “Con sắp làm mẹ rồi, cậu cũng sắp lên chức ông nội, thời gian trôi qua nhanh thật.”

Lúc này Cung Vãn Đường đã lau khô nước mắt, thấy con rể đến, giới thiệu cho ông ấy: “Anh cả, đây là Tĩnh Xuyên, chồng của Linh Lung.”

“Chào cậu cả.” Lục Tĩnh Xuyên chủ động vươn tay.

Cung Thành Tuấn bắt tay với anh, đôi mắt mang theo chút khí thế nhìn chằm chằm vào anh, thấy ánh mắt của anh trong trẻo sạch sẽ lại bình tĩnh, hài lòng gật đầu: “Con còn giỏi hơn trong tưởng tượng của cậu một chút, rất xứng đôi với Linh Lung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-560.html.]

Lục Tĩnh Xuyên cong khóe môi lên, duỗi tay ôm lấy vợ, nói: “Con sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng có thể sóng vai cùng với vợ.”

Chồng mình biết điều như thế, Cung Linh Lung cười cười, mời: “Cậu, chúng ta lên xe đi, đổi chỗ khác nói chuyện.”

“Được rồi.”

Cung Thành Tuấn cũng muốn tâm sự thêm với hai mẹ con bọn họ, ôm lấy em gái đuổi theo: “Đi thôi, hai đứa sắp xếp chỗ khác đi.”

Chờ lên xe rồi, Cung Vãn Đường vội vàng hỏi: “Anh cả, cha và cô dượng có khỏe không? Mấy năm nay cả nhà mình đều ở Hồng Kông sao? Anh hai sống có tốt không?”

“Cha còn khỏe mạnh lắm, mấy năm qua ông ấy cũng quay về nước ba lần với anh, mỗi lần về đều ở lại hai ba tháng, không tìm được em mới lại quay về Hồng Kông.”

“Lần này cha cũng muốn về nước chung với anh, nhưng ông ấy lớn tuổi rồi, cơ thể không còn khỏe mạnh được như lúc trước nữa, với lại tình hình trong nước rõ ràng càng kịch liệt hơn, bọn anh đều không đồng ý cho ông ấy về cùng.”

“Lúc trước mẹ bị thương nặng qua đời, bọn anh an táng mẹ xong, vốn định ở lại kinh đô để báo thù. Cậu lại kiên quyết không chịu đồng ý, ông ấy sợ chúng ta lại rơi vào nguy hiểm lần nữa, cản không cho chúng ta ở lại nơi này, anh với cha suy xét mãi rồi cũng đồng ý.”

“Lúc cả nhà chuẩn bị đi theo cậu về Kim Lăng thì cô lại gửi thư đến.”

“Có một khoảng thời gian tình hình bên cô không được tốt cho lắm, dượng có vợ bé, còn sinh con riêng. Nhà mẹ đẻ của người phụ nữ kia có chút thực lực ở Hồng Kông, cha mẹ của dượng vốn dĩ đã có chút chướng mắt cô, khinh thường thân phận người đại lục của cô, âm thầm ra tay buộc bọn họ phải ly hôn.”

“Lúc đó là khoảng thời gian cô bất lực nhất, đang cần nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cho nên cha thay đổi quyết định đột xuất, ba cha con đều chạy đến Hồng Kông giúp đỡ cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi