Cung Linh Lung bưng chén lập tức đổ cháo vào trong miệng, húp một hơi hơn phân nửa chén cháo, dỗ bọn nhỏ xong rồi mới bắt đầu hỏi chuyện của nhà họ Tiết: “Kết quả tối hôm qua như thế nào rồi?”
Lục Tĩnh Xuyên nói tóm tắt những chuyện đã xảy ra, trọng điểm nhấn mạnh kết quả: “Năm người bị trúng độc đi súc ruột ngay trong đêm, bảo vệ được tính mạng, nhưng mà cũng bị hành hạ đến mức mất đi nửa cái mạng.”
“Chờ xử lý xong việc này Diêu Mai Đình và Tiết Vĩ Dân chạy đến cục công an báo án, nửa đêm vào trong trại tạm giam gặp được Tiết Hải Huy, nói cho ông ta nghe đầu đuôi mọi chuyện.”
“Tiết Hải Huy nếm được cái mùi bị qua cầu rút ván, quá tuyệt vọng nên đã nói thẳng ra tất cả mọi chuyện, ông ta không chỉ vạch trần toàn bộ hành vi phạm pháp của Trịnh Phủ Nhân mà còn nói ra không ít chuyện của những người khác trong nhà họ Trịnh.”
Cung Linh Lung bĩu môi cười: “Chó cắn chó, miệng dính đầy lông, tiết mục này hấp dẫn thật đó.”
Trong khoảng thời gian này cục công an bận tối mày tối mặt, Chu Lan Cầm tùy tiện ăn sáng xong, lại bắt đầu dặn dò công việc với con trai: “Tĩnh Xuyên, mẹ giao chuyện mua đồ ăn cho con, trưa nay con và Linh Lung đến nhà bà ngoại, hôm nay chắc ông ngoại của con sẽ bận lắm, chỉ có thể chờ đến tối mới có thể gặp mặt.”
“Dạ, bọn con còn có thể ở lại kinh đô thêm năm sáu ngày nữa, cứ từ từ đi thăm hỏi mọi người.”
Bọn họ trên cơ bản đã xử xong mọi chuyện rồi, đã xử lý xong hai khối u ác tính, còn cần chờ thêm một chút thời gian nữa mới điều tra thẩm phán xong, bọn họ chỉ cần yên lặng chờ kết quả là được.
Ăn sáng xong, bốn người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, hai mẹ con Chu Lan Cầm đi đến cục công an, Lục Tĩnh Xuyên và cô thì lái xe đi gặp người lớn.
Tối hôm qua Cung Vãn Đường và anh cả nói chuyện đến tận khuya, hôm nay cũng dậy rất muộn, mới vừa rửa mặt xong, hai người bọn họ đã đến đây, bốn người lại cùng nhau đi đến tiệm cơm gọi một bàn cơm sáng vô cùng phong phú.
Biết tối hôm qua nhà họ Trịnh và nhà họ Tiết vừa mới trình diễn một trận chó cắn chó vô cùng hấp dẫn, Cung Thành Tuấn vô cùng vui vẻ, ăn sáng xong lập tức lên kế hoạch: “Tĩnh Xuyên, con đưa cậu và Vãn Đường đến đại viện tường đỏ, ông đi gặp ông D và bác Hàn.”
Cung Vãn Đường đã gọi điện thoại cho ông cụ Hàn trước, bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở trước cửa đại viện tường đỏ.
Ông cụ Hàn thấy Cung Thành Tuấn vẫn còn sống khỏe mạnh, ngoại trừ em dâu nhà họ Cung ra, những người khác đều sống tốt, ông ấy cũng vô cùng vui sướng, nhiệt tình gặp nhau sau đó lập tức dẫn bọn họ đi gặp ông D.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-565.html.]
Cung Thành Tuấn là một người ngay thẳng lại dám làm dám nhận, ông ấy cũng không cần em gái gánh tội thay cho mình, sau khi gặp ông D, chủ động nói hết những hành vi trả thù cực đoan với nhà họ Tiết mà ông ấy đã làm, thái độ giống hệt với em gái mình, ông ấy không hối hận về hành vi của mình, sẵn sàng gánh vác mọi tội lỗi.
Lúc trước ông D đã không truy cứu Cung Vãn Đường, đương nhiên cũng sẽ không truy cứu tội của ông ta, huống chi lần này người nhà họ Cung đã lập công lớn, giúp bọn họ xử lý một khối u ác tính cực lớn, còn đào ra một tên gián điệp đã che giấu rất sâu.
Lấy công chuộc tội.
Sau đó Cung Thành Tuấn lại đưa cho ông ấy một xấp hồ sơ cực dày ghi lại những chứng cứ phạm tội của người nhà họ Trịnh, còn nói đến những chính sách cải cách về mặt kinh tế trong tương lai ở trong nước, cũng đại diện nhà họ Cung đưa ra một số lời hứa hẹn thực tế với ông D.
Lúc Cung Thành Tuấn ra khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt vừa nẹ nhàng lại ấm áp, gọi bọn họ: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đến trại tạm giam gặp lại bạn cũ năm xưa thôi.”
Có ông D ra mặt sắp xếp, lãnh đạo trại tạm giam đích thân áp giải Trịnh Phủ Nhân và Tiết Hải Huy cùng nhau đi đến phòng thăm tù.
“Cung Thành Tuấn!”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ông ấy, hai người luôn có lòng dạ rất sâu lập tức thay đổi sắc mặt.
“Mười chín năm không gặp, thì ra hai người vẫn còn nhớ đến tôi à.”
Cung Thành Tuấn cong môi lộ ra một nụ cười lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén: “Cảm giác sống trong tù, có thích không?”
“Bốp!”
“Bốp!”
Cung Vãn Đường không nói cái gì, nhưng lại xông lên tát cho bọn họ hai cái tát thật mạnh.