“Bà ngoại.” Cung Linh Lung cười hì hì chào hỏi bà ấy.
Bà cụ có dáng người hơi tròn trịa trông rất có phúc, gương mặt của hai chị em Chu Lan Cầm đều giống bà, vừa đoan trang lại phóng khoáng, khi cười lại còn lộ ra vẻ hiền hòa từ ái, cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái thân thiết.
“Đi thôi, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.”
Bà cụ Chu kéo cô vào nhà trước, Lục Tĩnh Xuyên chậm rãi khiêng mấy món quà tặng ở trong xe vào nhà sau.
Lâm Thư Nguyệt thấy bọn họ mang theo nhiều thứ như thế, chất đầy cả cốp xe, gà vịt thịt cá đều có một sọt, vỗ nhẹ lên lưng anh vài cái: “Tĩnh Xuyên, con mua nhiều đồ như thế là mợ không vui đâu đó.”
“Bọn con còn phải ở lại kinh đô chơi thêm vài ngày, chắc là trong nhà sẽ không thường xuyên nấu nướng, bọn con sẽ thường xuyên đến ăn chực đó.”
“Con nói cái gì mà ăn chực chứ, cứ việc đến ăn là được. Nhà cậu mợ chứ có phải nhà của người ngoài đâu, hai đứa hiếm khi được nghỉ phép về nhà, sau này cứ về nhà mà ăn.”
Chờ đến khi bọn họ xách theo đồ đi vào, Cung Linh Lung đã ngồi trên ghế sofa, có chút xấu hổ nói với Lục Tĩnh Xuyên: “Anh Tĩnh, em vừa mới ngồi xuống là con của anh lại bắt đầu gào, bà ngoại còn tưởng là em mang theo một cái trống bỏi nữa đó.”
Lục Tĩnh Xuyên bất đắc dĩ bật cười, thấy mợ cả đang nhìn chằm chằm vào bụng của mình, cười nói với bà ấy: “Con mang thai ba đứa ham ăn, còn chưa đến giờ ăn, bọn họ đã bắt đầu ở trong bụng gào.”
“Ba đứa nhỏ, phải có phúc lớn lắm đó, ăn nhiều một chút là chuyện bình thường.”
Lâm Thư Nguyệt cười nói, lập tức buông mấy thứ trong tay xuống, nói với cháu dâu: “Linh Lung, con ăn trước chút điểm tâm và trái cây đi, mợ đi xào rau ngay, trưa nay chúng ta ăn cơm sớm một chút.”
Bà cụ Chu cười tít mắt, nhét quả táo vừa mới rửa xong vào trong tay cô nói: “Linh Lung, con mau ăn, mau ăn đi, đừng để mấy đứa cháu ngoan của bà bị đói.”
Ăn xong hai quả táo to, lại ăn hai quả quýt trong không gian, nhét đủ loại đồ ăn vặt mà bà ngoại chuẩn bị trước vào trong bụng, vừa ăn vừa trò chuyện với bà ngoại.
“Bà ngoại, anh Tĩnh và chị dâu đã đến chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-568.html.]
Bên ngoài vang lên tiếng của Tống Thao, bà cụ Chu lên tiếng trả lời: “Thao, bọn họ đến rồi.”
Tống Thao cứu tế xong thì đã chạy đến kinh đô, ở trong nhà ông bà, mấy ngay nay thay phiên nhau đi thăm hỏi những bà con họ hàng, bận rộn giống như ăn tết vậy.
“Anh, chị dâu.”
Tống Thao xách theo một chồng túi giấy đi vào, nhìn thấy bọn họ lập tức cười nói: “Hai anh chị đến bao lâu rồi?”
“Mới ngồi được mười phút.”
Cung Linh Lung nhìn chằm chằm vào túi giấy trong tay cậu ấy không chớp mắt, mũi ngửi ngửi, ánh mắt sáng lên: “Thao, là thịt dê nướng hả? Thơm quá.”
“Chị dâu, mũi của chị là mũi chó à.”
Tống Thao cố ý mua cho cô, ngồi xuống bên ghế sofa ở bên cạnh, chậm rãi mở gói giấy ra rồi đặt lên trên bàn: “Em mới vừa mua đó, còn nóng hổi, em nghĩ chắc chị sẽ thích.”
“Thích chứ, thịt nướng là thứ chị thích nhất.”
Cung Linh Lung không hề khách sáo với cậu ấy, cầm lấy một miếng đưa cho người lớn trước: “Bà ngoại, bà nếm thử đi.”
“Linh Lung, con ăn đi.” Bà cụ Chu nhường lại cho cô, trong mắt tràn ngập từ ái: “Mấy hôm trước bà ngoại đã ăn rồi, cũng là thằng Thao mua về, con với Tiểu Xuyên ăn đi.”
“Bà ngoại, bà ăn một miếng đi.”
Cung Linh Lung duỗi tay đút đến bên miệng bà ấy, chờ bà ấy ăn xong, lại cầm một miếng vào cho mợ cả ở trong phòng bếp.
“Con bé này là một đứa bé hiếu thảo ngoan ngoãn.”
Bà cụ Chu vô cùng hài lòng, cười nhìn về phía hai đứa cháu ngoại nói: “Ánh mắt của mẹ con đúng là rất tốt, con bé Linh Lung này vừa ngoan ngoãn xinh đẹp lại hào phóng, còn vô cùng thông minh giỏi giang, là một cô gái rất tốt.”