THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

Cung Linh Lung cười trả lời, còn nghịch ngợm hỏi ngược lại: “Cậu út, bây giờ cậu đã biết con là con của ai rồi đúng không?”

Chu Hoài Hữu đã đoán được, vui vẻ hỏi: “Con thật sự là con cháu nhà họ Cung sao, người nhà của con đâu?”

“Đang trên đường đến đây ạ.” Cung Linh Lung cười nói với ông ấy.

Chu Hoài Hữu thấy người nhà họ Cung đều không c.h.ế.t trong trận cháy kia, vừa cảm thấy may mắn lại vui vẻ, sau đó còn hỏi cô: “Con là con gái của Cung Vãn Đường đúng không?”

“Dạ đúng.” Cung Linh Lung lại gật đầu.

“Con rất giống mẹ của con, nhưng mà con can đảm hơn mẹ con nhiều, mẹ của con vừa gặp được cậu là lại bỏ trốn.” Chu Hoài Hữu cười nói.

Cung Linh Lung nghe thế cười cười, nghịch ngợm chớp mắt: “Cậu út, cậu để lại ám ảnh rất lớn trong lòng của mẹ con đó, hiện tại mẹ của con còn nhớ rõ mấy chuyện cậu trêu chọc mẹ con lúc còn nhỏ, lúc ở thành phố Đàm còn vạch trần mấy chuyện xấu của cậu với dì nữa đó.”

Chu Hoài Hữu có chút xấu hổ: “Khụ khụ, lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa.”

“Ha ha ha.”

Lúc còn nhỏ ông ấy nghịch ngợm đến cỡ nào, người xung quanh còn có thể biên soạn ra thành một quyển sách, mọi người đều đoán được khi còn nhỏ ông ấy cũng từng ăn h.i.ế.p Cung Vãn Đường, lúc này cũng mỉm cười.

“Hoài Hữu, sao con quen biết mẹ của Linh Lung thế.” Ông cụ Chu hỏi.

“Con là bạn học cùng lớp với cậu hai của Linh Lung, trước khi đến Đông Bắc thì từng chơi rất thân, con cũng thường chạy đến nhà họ Cung ăn ké. Chú thím nhà họ Cun tốt bụng lắm, nhà họ Cung cũng có điều kiện khá tốt, mỗi lần bọn con đến chơi, chú thím đều sẽ lấy đồ ăn ngon ra cho bọn con ăn, còn không chê bọn con nghịch ngợm gây sự, rất là yêu thương bọn con.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Lục Nam Chinh đã đi đến bên cạnh phát cho mỗi người một điếu thuốc lá, cũng mời: “Đi vào phòng đi, ngồi xuống nói chuyện.”

Chu Hoài Hữu liếc mắt nhìn ông ấy, sắc mặt rõ ràng xấu hơn rấ nhiều, lúc nói chuyện cũng trở nên gắt gỏng hơn hẳn: “Hôm nay là ngày vui, anh có dẫn mấy đứa không biết điều kia đến không vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-574.html.]

“Không có.”

Lục Nam Chinh cũng không để ý đến thái độ của ông ấy, từ sau khi ông ấy ly hôn với Chu Lan Cầm xong, cậu em vợ cũ này chưa bao giờ hiền lành thân thiện với ông ấy lần nào, ông ấy cũng đã quen rồi.

“Không có là được rồi, tôi nhìn thấy bọn họ là lại hết muốn ăn cơm.” Chu Hoài Hữu nói chuyện không thèm nể năng gì ông ấy.

Da mặt Lục Nam Chinh hơi co giật, cũng không nói thêm gì nữa.

Cung Linh Lung thấy thế, bước lên giảng hòa làm dịu đi bầu không khí, nhiệt tình gọi: “Bà ngoại, mợ cả, mợ út, dì út, con vừa mới chuẩn bị trà long nhãn táo đỏ, mọi người mau vào nhà ngồi đi, nếm thử tay nghề của con.”

“Được, được rồi, đi uống trà thôi.” Bà cụ Chu cười nhìn thoáng qua cô, cả đám người cùng nhau đi vào trong nhà ngồi xuống.

Cô gọi các bà, các dì mợ và các chị em họ của mình đi vào phòng, Lục Tĩnh Xuyên thì tiếp đãi những người đàn ông còn lại, một đám người cao to lực lưỡng ngồi quanh bàn trò chuyện.

“Linh Lung, lại đây, lại ngồi với bà ngoại nè, con còn đang mang thai, đừng có vất vả mệt mỏi, cứ để mấy đứa Tĩnh Xuyên đi làm việc là được rồi.” Bà cụ Chu kéo cô ngồi xuống, không cho cô đi làm việc.

“Linh Lung, con ngồi nghỉ ngơi đi, mấy chuyện khác cứ để mẹ và mọi người làm là được rồi.”

Chu Lan Cầm bưng trà long nhãn táo đỏ ra, mỗi người một ly, cười nói với người nhà mẹ đẻ của mình: “Đại đa số các món ăn ngày hôm nay đều là do Linh Lung nấu, con bé này giỏi lắm, nấu món nào cũng vừa ngon vừa đẹp, đến cả cách trưng bày ra đĩa cũng cầu kỳ xinh đẹp, con ở bên cạnh muốn học cũng học không được.”

“Vậy sao, vậy tối nay chúng ta phải nếm thử mới được.”

Bà cụ Chu cười vui vẻ nói: “Lúc trước Lan Bình còn gọi điện thoại đến khen Linh Lung làm đồ ăn rất ngon, mới ở trong nhà bọn họ vài ngày đã làm dạ dày của bọn họ trở nên kén chọn, từ sau khi con bé đi đến thành phố Hán tùy quân rồi, có một đoạn thời gian hai vợ chồng bọn họ đều không muốn ăn uống gì.”

“Chờ dì và dượng cả về kinh đô rồi, con lại nấu cho bọn họ ăn.” Cung Linh Lung cười nói.

Tống Thao ở bên cạnh uống trà, năn nỉ nói: “Chị dâu, chờ vài ngày nữa chị lại đến nhà bà ngoại ăn cơm, chị dạy em làm thịt hấp đi, chờ về nhà em lại làm cho bọn họ ăn.”

“Được rồi.” Cung Linh Lung lập tức đồng ý ngay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi