Xe chạy đến sơn cốc nhỏ rồi, Cung Thành Tuấn nhanh chóng xuống xe kiểm tra, xác định nơi này đã an toàn rồi, lập tức sắp xếp: “Tĩnh Xuyên, con chặt vài nhánh cây giấu xe đi.”
Lục Tĩnh Xuyên không hỏi nhiều, lập tức hành động, không bao lâu sau đã khiêng nhánh cây đến, giấu kín xe lại, còn cẩn thận xử lý sạch sẽ dấu vết bánh xe ở xung quanh.
Lúc nãy Cung Thành Tuấn đã đi xung quanh điều tra, quay về thấy xe đã giấu kỹ, vẫy tay với bọn họ nói: “Đi theo cậu.”
Ba người đi theo ông ấy vào sâu trong sơn cốc, thong thả đi dạo trong núi rừng, chậm rãi đi lên trên núi.
Mãi đến khi đi đến vách núi ở giữa sườn núi rồi, Cung Thành Tuấn mới lấy kính viễn vọng đeo trên người ra, nhìn thấy sườn núi đối diện có ba bốn người đang cầm công cụ tìm kiếm gì đó, sắc mặt ông ta âm u đến mức làm người ta sợ hãi: “Chủ đã c.h.ế.t sạch rồi, vậy mà đám chó săn kia lại vẫn còn cố gắng tìm kiếm, đúng là trung thành thật đó.”
“Anh cả, anh đang nói cái gì thế?” Cung Vãn Đường hỏi ông ấy.
Cung Thành Tuấn đưa kính viễn vọng cho bọn họ, chỉ về phía bên trái đằng trước, trong ánh mắt mang theo sát khí: “Lúc trước mục tiêu của bọn họ chính là tiền bạc của nhà họ Cung, không biết kiếm đâu ra một cái bản đồ bị tàn khuyết, lúc trước bị thất bại, hai mươi năm qua vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm, hiện tại đã tìm được đến khu vực gần đây rồi.”
Ông ấy vốn dĩ định dẫn theo bọn họ đi theo đường chính vào núi, nhưng đến chân núi lại nhìn thấy rất nhiều dấu chân, ông ấy lập tức xác định người của Trịnh Phủ Nhân đã tìm đến, cho nên lập tức men theo đường bí ẩn lên núi.
Cung Linh Lung cũng cầm kính viễn vọng nhìn một lúc, hỏi ông ấy: “Cậu cả, hôm nay cậu dẫn bọn con đến đây để xem gia tài mà các tổ tiên nhà họ Cung để lại sao?”
Cung Thành Tuấn gật đầu nói: “Tài sản nhà họ Cung đúng là do các tổ tiên để lại, trải qua mấy năm tích lũy, cho dù đã tặng đi không ít trong thời kỳ chiến tranh thì số của cải còn lại cũng đủ để cho con cháu nhà họ Cung ăn sung mặc sướng sống trăm năm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-582.html.]
“Bọn họ tìm kiếm kiểu này thì không thể nào tìm được nơi giấu bảo tàng, ở khu vực giấu bảo tàng còn có cơ quan và mê cung, cho dù bọn họ may mắn đi vào thì cũng sẽ bị nhốt ở bên trong đến chết.”
Cung Vãn Đường biết đến sự tồn tại của nơi giấu bảo tàng của gia tộc, chỉ có điều chưa bao giờ đến, nói ngay: “Anh cả, nếu người ngoài tìm không thấy thì cứ để nó ở lại đó tiếp đi. Hiện tại tiền bạc trong tay chúng ta cũng đã đủ sống rồi, mấy thứ này cứ để lại cho con cháu đời sau đi.”
“Vãn Đường, nay đã khác xưa rồi.”
“Xã hội hiện tại khác biệt hoàn toàn với thời phong kiến, chờ đến đoạn thời kỳ đen tối này kết thúc, quốc gia sẽ nghênh đón một đợt cải cách ở toàn phương diện, khu đất này chắc chắn sẽ sẽ phải gặp được sự thay đổi nghiêng trời lệch đất,”
“Có lẽ trong tương lai không xa, dãy núi mà chúng ta đang đứng sẽ bị đào rống, sẽ bị dừng để xây nhà hoặc là các tiện ích khác, đến lúc đó cho dù là cơ quan hat mê cung thì cũng không thể nào bảo vệ nổi.”
Thấy cậu cả có tầm nhìn xa trông rộng như thế, đã đoán được xu thế phát triển của tương lai, Cung Linh Lung cong môi cười nói: “Mẹ, cậu cả nói đúng lắm, nơi này cách thành phố không xa, xung quanh có không ít dân cư sinh sống, chờ sau này chính sách thay đổi rồi, núi rừng đất đai bên này chắc chắn sẽ bị trưng thu xây dựng, tương lai không chỉ có người dân sinh sống ở nơi này mà đến cả phần mộ tổ tiên nhà họ Cung cũng phải chuyển dời sang nơi khác.
Thấy cô cũng suy xét đến chuyện này, trong lòng Cung Thành Tuấn vô cùng vui mừng: “Đúng vậy, dựa theo ý của ông D thì sau này quốc gia chắc chắn sẽ cải cách chính sách, dựa theo tình hình phát triển hiện tại, có lẽ ngày này sẽ đến nhanh thôi.”
“Vẫn là hai người nghĩ đến xa.”
Lúc nãy Cung Vãn Đường hoàn toàn không nghĩ đến những đến những chuyện này, thấy những người đó cách bên này không quá xa, có lẽ chờ một hai ngày nữa sẽ tìm đến nơi này, hỏi ông ấy: “Anh cả, hôm nay chúng ta sẽ lấy toàn bộ kho báu đi sao?”
“Ừ, lấy đi hết.”
Trong lúc nói chuyện bọn họ cũng không tránh Lục Tĩnh Xuyên, đây là vì tin tưởng anh.