Có lẽ là đã có một ngày để giảm xóc, Bạch Linh Lung không có bất cứ cảm giác xa lạ nào với mẹ của nguyên chủ, khi nhìn thấy bà mở mắt ra, mắt theo bản năng cảm thấy cay xè, tiếng nói cũng lập tức trở nên nghẹn ngào: “Mẹ.”
“Linh Lung.”
Môi Bạch Thủy Tiên hơi mấp máy, tiếng nói yếu và nhỏ đến mức gần như không thể nào nghe rõ.
Bạch Linh Lung đi đến mép giường, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của bà, khẽ chớp đôi mắt ướt át của mình, cố gắng mỉm cười nói: “Mẹ, không có gì, tỉnh lại rồi sẽ không có việc gì nữa.”
Bạch Thủy Tiên nắm ngược lại tay cô, biểu tình cũng có chút kích động, mắt đỏ hoe, há miệng thở dốc, cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực nói chuyện: “Linh Lung, con đừng cãi nhau với ông ta, đừng làm mình giận, ông ta không đáng.”
“Dạ.” Bạch Linh Lung nghẹn ngào gật đầu, phụ họa nói.
“Mẹ, mẹ nói đúng lắm, ông ta không xứng.”
“Linh Lung, tạm thời con đừng cãi nhau với bọn họ, một mình con đánh không thắng bọn họ, chờ mẹ khỏi bệnh xuất viện rồi, mẹ lại báo công an xử lý.” Bạch Thủy Tiên sợ con gái bị thương, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy tay cô.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm dưỡng thương đi, con sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”
Bạch Linh Lung trấn an bà, cũng lập tức báo cho bà biết: “Hiện tại chúng ta đang ở bệnh viện thành phố, cả gia đình cặn bã kia đã bị con đánh cho một trận cuốn gói về Ngưu Giác Loan rồi. Thằng cha chó đẻ khốn nạn kia không biết bị ai đánh, hình như cũng bị thương không nhẹ, con vừa mới kéo ông ta đánh tơi bời thêm một trận, thương càng thêm thương, trong vài ba ngày tới, ông ta chắc chắn sẽ không đến kiếm chuyện với chúng ta nữa.”
Bạch Thủy Tiên thấy thế cũng không nói gì, ngược lại còn hỏi cô: “Linh Lung, mẹ nhập viện, con lấy đâu ra tiền thế?”
“Con đi mượn người khác.”
Bạch Linh Lung tạm thời không nói cho bà biết chuyện cô đi xem mắt, vỗ túi áo nói: “Lúc này con vừa mới buộc tên chó đẻ khốn nạn kia lấy tiền đến, lát nữa con sẽ đi trả nợ ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-59.html.]
“Linh Lung, tiền nằm viện và phẫu thuật ở bệnh viện thành phố cũng không rẻ, đối phương cho con mượn nhiều tiền như thế, chúng ta nợ đối phương một ân tình lớn, sau này phải cảm ơn người ta đàng hoàng đó.” Bạch Thủy Tiên dặn dò cô.
“Mẹ, con biết rồi. Chuyện chi phí phẫu thuật, lát nữa con lại kể cho mẹ biết sau.”
Chờ hai mẹ con bọn họ nói chuyện xong, bác sĩ cũng đi vào nói: “Bạch Linh Lung, tình hình của mẹ cô đã ổn định, có thể chuyển xuống phòng bệnh bình thường rồi, tiếp theo cô nhớ chăm sóc cho bà ấy cẩn thận đó.”
“Được rồi.”
Ngay sau đó, Bạch Linh Lung phụ bác sĩ đẩy giường bệnh về phòng bệnh bình thường, lập tức pha một ly nước đường đỏ, ngồi ở bên cạnh mép giúp đút cho bà ấy uống: “Mẹ, mẹ uống chút nước đường ấm, nhuận cổ họng trước đã.”
Bạch Thủy Tiên cong khóe miệng, há miệng uống vài muỗng, sau khi cảm thấy cổ họng không còn quá ngứa ngáy nữa mới nhẹ nhàng nói: “Linh Lung, hình như con thay đổi một chút rồi.”
Lòng bàn tay Bạch Linh Lung khẽ run lên, đầu óc căng thẳng, sắc mặt lại vẫn cứ như bình thường: “Mẹ, mẹ chỉ hôn mê hai ngày thôi, chắc là con không thay đổi gì quá nhiều mới đúng.”
Có một câu nói, không ai hiểu con bằng mẹ.
Hai mẹ con bọn họ bầu bạn ngày đêm với nhau mười tám năm, không có ai hiểu biết con gái bà hơn Bạch Thủy Tiên, lúc này trái tim của Bạch Linh Lung đã nhảy lên đến cổ họng.
“Linh Lung, chắc là mẹ cảm giác sai rồi.”
Bạch Thủy Tiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía trần nhà, thở dài nói: “Mẹ hôn mê hai ngày, lại giống như qua hai đời người.”
Trực giác của Bạch Linh Lung mách bảo lời này có ẩn ý, nhìn thấy nỗi đau đớn kịch liệt không thể nào hòa tan và phức tạp trong mắt bà, hơi híp mắt lại nói: “Mẹ, mẹ bị làm sao thế?”
Bạch Thủy Tiên thu hồi ánh mắt, đối diện với cô, nhẹ nhàng nói: “Linh Lung, lần này mẹ cũng coi như nhân họa được phúc, khôi phục lại trí nhớ.”