THẬP NIÊN 70: QUÂN TẨU ĐANH ĐÁ NGƯỢC TRA VẢ MẶT

“Lục Tĩnh Xuyên, con muốn trả thù thì cứ việc nhằm vào dì, nhà mẹ đẻ của dì tao không làm chuyện gì có lỗi với con, con không được hai bọn họ.”

Nguyễn Ngọc Miên cũng không biết việc tư của anh cả, nhưng từ sắc mặt lúc nãy của cha mẹ bà ta, trên cơ bản đã xác định anh cả của bà ta có con riêng ở bên ngoài, nếu việc này bị vạch trần, vậy anh cả của bà ta coi như xong đời.

Bà ta biết hai anh em Lục Tĩnh Xuyên đều rất hận mình, sau lưng bọn họ có nhà họ Lục và nhà họ Chu bao che, bình thường bà ta cũng không dám trêu chọc bọn họ, cũng dạy ba đứa con gái đừng đi tranh đoạt với bọn họ.

“Là Thu Hà và Văn Văn đã làm sai, dì thay mặt nó xin lỗi vợ và mẹ vợ của con, dì bảo đảm sau này bọn nó sẽ không phạm phải lỗi lầm này nữa.”

“Chuyện ngày hôm nay không liên quan gì đến nhà họ Nguyễn, anh cả của dì sẽ dạy dỗ Văn Văn cẩn thận, bình thường ông ấy rất liêm chính, chăm chỉ thành thật làm việc, không có làm mấy chuyện mà con nói, con không thể phá hư danh tiếng của ông ấy như vậy.”

Thấy bà ta khóc lóc kêu ca bảo vệ anh cả, trong đầu chỉ có người nhà họ Nguyễn, bà cụ Lục xụ mặt nói: “Anh cả của cô có trong sạch hay không, trong lòng cô biết rất rõ. Nếu nhà mẹ đẻ là mạng sống của cô, vậy cô có thể lăn về nhà mẹ đẻ của cô, cho dù cô có liều mạng đi bảo vệ bọn họ thì nhà họ Lục chúng tôi cũng sẽ không cản đường cô.”

Nguyễn Ngọc Miên có khóc có la lối thì cũng chẳng có tác dụng gì, không có ai để ý đến cô ta, đến cả Lục Nam Chinh cũng không hề mở miệng giúp đỡ bà ta và nhà họ Nguyễn, về phương diện xử lý giáo dục Lục Thu Hà, thái độ của ông ấy cũng cực kỳ kiên quyết.

Lục Tĩnh Dương đích thân đi thẩm vấn nửa tiếng đồng hồ, chờ đến khi đi ra ngoài đã mang theo kết quả điều tra.

Cậu nhìn thoáng qua Nguyễn Ngọc Miên đã khóc đến mắt đỏ rực sưng vì, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Lục Thu Hà đã thừa nhận là cô ta cố ý đẩy chị dâu. Hôm nay bọn họ đến cửa hàng hoa kiều mua đồ đã gặp được anh cả và chị dâu, bởi vì chuyện bị gọi về và phê bình lúc ở khu vực chịu thiên tai, còn có thái độ của nhà họ Lục đối với bọn họ, cô ta cố ý phát tiết hận ý lên trên người chị dâu. Là Lục Thu Hà tự tay đẩy chị ấy, Nguyễn Văn Văn thì ở bên cạnh giúp đỡ, hai người đều đã thừa nhận rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-595.html.]

“Nến phán tội như thế nào thì cứ phán như thế đó, trừng phạt nghiêm khắc vào.” Lục Nam Chinh không hề năn nỉ giúp bọn họ.

“Lục Nam Chinh, Thu Hà là con gái của ông, ông không cứu con bé thì thôi, bây giờ còn vội vàng muốn đưa nó đi ngồi tù, sao trên đời này lại có một người cha vô tình vô nghĩa như ông hả?” Nguyễn Ngọc Miên gân cổ lên gào thét.

“Hiện tại tôi đang cứu nó đó. Nó đã là người trưởng thành, làm sai thì phải gánh vác trách nhiệm, tiếp tục sự khiển trách và giáo dục của pháp luật, rút ra được bài học kinh nghiệm từ việc này, cố gắng học tập cải tạo, sau này đi ra ngoài lại làm người tốt.”

Đích thân đưa con gái đi ngồi tù, trong lòng Lục Nam Chinh cũng rất khó chịu, ông ấy biết rõ dựa theo tính cách của Lục Thu Hà, lần này nếu không cho cô ta một bài học nhớ đời, sau này cô ta sẽ càng làm ra việc thái quá hơn, sẽ đi vào cực đoan làm ra những chuyện càng độc ác hơn nữa.

Ở phương diện dạy dỗ con cái này, Lục Nam Chinh và Nguyễn Ngọc Miên không thể nào thống nhất ý kiến được, ông ấy cũng không muốn đứng đây nói nhảm với bà ta, xoay người nói với Lục Tĩnh Dương nói: “Dẫn cha đi gặp nó.”

Lục Tĩnh Dương gật đầu, cũng không đi ngay mà lấy ra một xấp lời khai, nói với Nguyễn Ngọc Miên: “Nguyễn Văn Văn vì muốn chối bỏ trách nhiệm, lúc nãy đã chủ động khai ra chuyện khác, là chuyện liên quan đến Lục Thu Hà và nhà họ Nguyễn, bà cũng lắng nghe trước đi.”

“Chuyện đầu tiên, hai năm trước Lục Thu Hà lấy một trăm đồng tiền của Lữ Phương, chia cho một nhân viên quèn họ Ngô của tổ dân phố, sửa địa chỉ xuống nông thôn của Lữ Phương thành vùng nông thôn ở ngoại thành kinh đô.”

Con ngươi Nguyễn Ngọc Miên co rụt lại, theo bản năng phủ nhận: “Không có chuyện này, Văn Văn chỉ đang nói khùng nói điên thôi.”

“Nguyễn Văn Văn nói nhân viên quèn họ Ngô này là cháu gái của một một đồng nghiệp trong đoàn kịch của bà, là bà đứng giữa giới thiệu, con gái ngoan của bà mới quen biết với đối phương.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi